Thần Tử Hoang Cổ

Chương 300

Chương 300 

 

 Quân Tiêu Dao nhìn thật sâu vào mắt Phương Hàn, nói: “Vậy được thôi, ngươi cứ đi theo bản Thần Tử đi.” 

 “Tiêu Dao ca ca...” Khương Lạc Ly cắn môi, càng cảm thấy Phương Hàn này chướng mắt. 

 Quân Tiêu Dao xua tay, ngăn Khương Lạc Ly nói tiếp. 

 Vì sao phải để Phương Hàn đi theo? 

 Tất nhiên là vì, Quân Tiêu Dao cảm thấy hứng thú với bàn tay vàng và căn nguyên thế giới của Phương Hàn. 

 Nếu Phương Hàn không đi theo mình thì làm sao hắn ta làm chuyện gì được? 

 Hắn ta không làm được thì làm sao Quân Tiêu Dao có lý do để ra tay với con trai của công thần kia chứ? 

 Phương Hàn muốn đi theo Quân Tiêu Dao là do không có ý tốt. 

 Quân Tiêu Dao cũng muốn sáng tạo cơ hội cho hắn ta. 

 Nếu như vậy, hắn có thể danh chính ngôn thuận cướp đoạt cơ duyên của Phương Hàn. 

 Đám người Đại Dận hoàng chủ cũng sẽ không sinh lòng oán hận. 

 Đẹp cả đôi đàng, chẳng phải quá tốt hay sao? 

 Nếu Phương Hàn biết được suy nghĩ trong lòng Quân Tiêu Dao thì nhất định sẽ phẫn nộ hô to. 

 Ngươi là một tên hiểm độc! 

 Nhưng đáng tiếc, Phương Hàn cũng không biết. 

 Thậm chí hắn ta còn nghĩ lầm là Quân Tiêu Dao đã hoàn toàn buông bỏ phòng bị với mình. 

 Sau đó đám người Quân Tiêu Dao cũng rời khỏi tòa cổ điện này. 

 Bọn họ tiếp tục tìm kiếm cơ duyên. 

 Nhưng các loại cơ duyên đều là bị Quân Tiêu Dao và Khương Lạc Ly chia nhau. 

 Phương Hàn đi theo bên cạnh Quân Tiêu Dao không vớt được cả một cọng lông. 

 Điều này làm sắc mặt Phương Hàn mơ hồ có chút khó coi. 

 Hơn nữa càng làm trong lòng Phương Hàn tức giận chính là. 

 Bọn họ còn phát hiện một cây Bất Tử Dược. 

 Cây Bất Tử Dược kia chính là hai loại quả quấn lấy nhau, một quả có màu xích kim, một quả có màu thủy ngân. 

 Cây Bất Tử Dược này tản ra một luồng sức mạnh âm dương càn khôn nhật nguyệt. 

 “Nhật Nguyệt Bất Tử Dược?” Quân Tiêu Dao nhướng mày. 

 Cho dù là ở Tiên Vực, Bất Tử Dược cũng là vật hi hữu. 

 Lúc trước hoàng nữ Bái Ngọc Nhi của Chu Tước Cổ Quốc vì một cây Bất Tử Dược mà phải quỳ xuống cầu xin. 

 Có thể thấy được vật như Bất Tử Dược là hết sức hi hữu. 

 Cho nên phát hiện một gốc cây Bất Tử Dược ở bảo địa như kẽ nứt thập địa cũng là điều có thể lý giải. 

 Mà tâm tình của Phương Hàn lại vô cùng kích động. 

 Bởi vì cây Nhật Nguyệt Bất Tử Dược này cực kỳ phù hợp với hắn ta, nếu có thể luyện hóa thì sẽ rất có lợi cho hắn. 

 Bên cạnh Nhật Nguyệt Bất Tử Dược còn có một quái thai cổ đại hung hãn đang chiếm cứ. 

 “Đi giải quyết quái thai cổ đại đó đi.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói. 

 Nếu Phương Hàn muốn đi theo hắn thì tất nhiên phải làm việc cho hắn. 

 Phương Hàn nghe vậy thì đáy lòng cũng mơ hồ kích động. 

 Quân Tiêu Dao này tính để hắn ta giải quyết quái thai cổ đại, sau đó có được Nhật Nguyệt Bất Tử Dược sao? 

 Nếu là trước đó, Phương Hàn tuyệt đối không nghĩ Quân Tiêu Dao có lòng tốt như vậy. 

 Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao đã bị hắn ta lừa gạt, nói không chừng thật sự sẽ cho hắn ta một chút ngon ngọt để nếm thử. 

 Nghĩ đến đây, Phương Hàn lập tức bùng nổ pháp lực, trực tiếp lao về hướng quái thai cổ đại đó. 

 Không thể không nói, thực lực của quái thai cổ đại bảo hộ Nhật Nguyệt Bất Tử Dược cực mạnh. 

 Cho dù Phương Hàn là Nghịch Thiên chi Tử, muốn đối phó với nó cũng cực kỳ gian nan. 

 Hơn nữa có Quân Tiêu Dao ở bên, hắn ta cũng không tiện lấy tế thần phù chiếu ra để đối kháng. 

 Bởi vậy đánh có vẻ cực kỳ gian nan. 

 Nhưng Quân Tiêu Dao và Khương Lạc Ly lại đứng một bên xem diễn, lười đến giúp đỡ. 

 Khương Lạc Ly còn làm quỷ diện với Phương Hàn, yêu kiều hừ một tiếng rồi nói: “Đáng đời!” 

 Phương Hàn chém giết với con quái thai cổ đại kia chừng nửa canh giờ, rốt cuộc cũng vô cùng gian nan mà đánh chết nó. 

 Hắn ta thở hồng hộc, toàn thân đều là máu tươi và huyết trảo, nhìn có vẻ rất chật vật. 

 Có Quân Tiêu Dao ở đây, Phương Hàn khó có thể thi triển ra các loại át chủ bài, bởi vậy chỉ có thể gian nan thủ thắng. 

 Nhưng kết quả cũng tốt. 

 Phương Hàn thở nhẹ ra một hơi, lộ ra nụ cười nhạt. 

 Hắn ta xoay người, vừa muốn hái Nhật Nguyệt Bất Tử Dược kia thì nó đã bị một lực hút tóm lấy, cuối cùng dừng lại trong tay Quân Tiêu Dao. 

 Phương Hàn: “???” 

 Quân Tiêu Dao cười nhạt, ngược lại đưa Nhật Nguyệt Bất Tử Dược cho Khương Lạc Ly. 

 Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Lạc Ly lộ ra chút kinh hỉ, nàng nói: “Tiêu Dao ca ca, cái này cho Lạc Ly sao, có quá trân quý không?” 

 “Không sao, ta cũng không thiếu Bất Tử Dược.” Quân Tiêu Dao cười khẽ và nói. 

 “Đa tạ Tiêu Dao ca ca!” Khương Lạc Ly lộ ra nụ cười ngọt ngào, trên gương mặt có hai lúm đồng tiền hiện lên. 

 Nàng thân là hòn ngọc quý trên tay Khương gia, cũng không phải thiếu Bất Tử Dược. 

 Nhưng đây là Quân Tiêu Dao tặng, ý nghĩa không giống nhau. 

 Đôi mắt to của Khương Lạc Ly chuyển động, sau đó nhón mũi chân, hơi nhảy lên, đánh lén Quân Tiêu Dao một cái, hôn lên má hắn. 

 “Nha đầu này...” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu. 

 Cũng may không hôn trúng miệng, bằng không coi như mất nụ hôn đầu tiên. 

 Quân Tiêu Dao cũng không tùy tùy tiện tiện động tâm với nữ nhân nào, hắn là bạch nguyệt quang cao lãnh trong lòng tất cả nữ nhân. 

 Nha đầu Khương Lạc Ly này muốn công lược hắn cũng không đơn giản như vậy. 

 Mà Phương Hàn thấy tình cảnh này thì đơ ra tại chỗ, cả người đều choáng váng. 

 Hắn ta trăm cay ngàn đắng mới chém giết được quái thai cổ đại, kết quả bảo bối này trực tiếp bị Quân Tiêu Dao cướp đi mất. 

 Không chỉ như thế, còn mượn hoa hiến phật, đưa cho muội tử Loli. 

 Quan trọng nhất chính là, muội tử Loli còn dâng lên một nụ hôn. 

 Chỉ có Phương Hàn hắn cô đơn đứng tại chỗ, vết thương đầy người thì thôi đi, còn ăn một họng thức ăn cho chó. 

 Con mẹ nó quá thê thảm! 

 Bông tuyết phiêu phiêu, gió bắc rền vang! 

 Phương Hàn cảm thấy có mưa băng lạnh lùng đập ầm ầm lên mặt mình. 

 Quân Tiêu Dao chú ý tới Phương Hàn, đáy mắt hiện lên một tia châm biếm. 

 Hắn mở miệng nói: “Phương Hàn, ngươi làm không tồi, bản Thần Tử cũng sẽ không bạc đãi ngươi.” 

 Nghe Quân Tiêu Dao nói vậy, sắc mặt Phương Hàn mới đẹp lên một chút. 

 Nhưng trái tim hắn ta vẫn đang nhỏ máu. 

 Bởi vì Nhật Nguyệt Bất Tử Dược này thật sự là quá phù hợp với thể chất của hắn ta. 

 Quân Tiêu Dao quả thực đang tước đoạt cơ duyên thích hợp nhất với hắn ta. 

 Nhưng kế tiếp, hành động của Quân Tiêu Dao lại làm Phương Hàn há hốc mồm. 

 Chỉ thấy Quân Tiêu Dao lấy ra một gốc cây linh dược, đưa cho Phương Hàn. 

 “A cái này...” Phương Hàn đứng thẳng đơ bất động tại chỗ. 

 Hắn ta cảm nhận được một luồng ác ý sâu sắc. 

 Đứng trên linh dược là bảo dược, trên bảo dược là thánh dược, trên thánh dược mới là Bất Tử Dược. 


 Quân Tiêu Dao lại lấy ra một gốc linh dược hạ phẩm. 

 “Phốc!” 

 Rốt cuộc Phương Hàn cũng nhịn không được mà hộc ra một ngụm máu tim! 

 Hết chương 300.

Bình Luận (0)
Comment