Thần Tử Hoang Cổ

Chương 301

Chương 301 

 

 Phương Hàn cũng không biết rốt cục Quân Tiêu Dao là cố ý hay thật sự muốn làm như thế. 

 Hiện tại hắn ta đã tức giận đến cả người phát run, nhịn không được hộc ra tâm đầu huyết. 

 “Ngươi không sao chứ?” Sâu trong đáy mắt Quân Tiêu Dao hiện ra cảm xúc châm chọc lạnh lẽo, mặt ngoài lại tỏ thái độ dò hỏi. 

 “Đa tạ Thần Tử quan tâm, tại hạ không sao cả, chỉ là thương thế trên người chưa lành.” Phương Hàn cắn chặt hàm răng, gằn từng chữ một. 

 “Vậy thì tốt, hai cây linh dược này hẳn có thể trợ giúp ngươi khôi phục thương thế.” Quân Tiêu Dao nói. 

 Phương Hàn thiếu chút nữa lại tức giận đến phun ra một ngụm máu. 

 Cái hắn ta muốn chính là Nhật Nguyệt Bất Tử Dược! 

 Mà không phải hai cây linh dược chó má cả chó cũng không ăn này! 

 Nhưng cuối cùng, Phương Hàn vẫn ăn hai cây linh dược đó, bởi vì ít nhất có thể khôi phục một ít thương thế. 

 “Phương Hàn à Phương Hàn, ngươi quá ngây thơ rồi.” 

 Nhìn Phương Hàn ngồi xếp bằng một bên để luyện hóa linh dược, trong lòng tràn đầy khổ bức, rồi lại không dám biểu hiện ra ngoài, Quân Tiêu Dao lạnh lẽo trào phúng trong lòng. 

 Xét về tâm kế thì Quân Tiêu Dao còn chưa từng sợ ai. 

 Không phải ngươi muốn đi theo ta để mưu đồ gây rối sao? 

 Được thôi. 

 Vậy ta để ngươi đi theo. 

 Chỉ là trên đường đi Phương Hàn đều phải nhỏ máu. 

 Bởi vì hắn ta là Nghịch Thiên chi Tử, có khí vận kinh người. 

 Nếu không có Phương Hàn thì nói không cũng không gặp được một cây Nhật Nguyệt Bất Tử Dược. 

 Hơn nữa Nhật Nguyệt Bất Tử Dược còn phù hợp với thể chất của Phương Hàn, rõ ràng chính là cơ duyên thuộc về Phương Hàn. 

 Quân Tiêu Dao lại ngang ngược cướp đoạt. 

 Phương Hàn tính kế hắn là phải trả giá. 

 Tất cả cơ duyên trên đường đi chính là cái giá đó. 

 Đây cũng là nguyên nhân vì sao Quân Tiêu Dao không muốn Nghệ Vũ và Yến Thanh Ảnh đi theo mình. 

 Bọn họ đều là người mang đại khí vận, nếu ở bên Quân Tiêu Dao thì ngược lại sẽ ảnh hưởng đến tiến bộ của bọn họ. 

 Nhưng Phương Hàn này ấy à? Chẳng sao cả, nên cướp đoạt thì cứ cướp đoạt, nên bá chiếm thì cứ bá chiếm. 

 Sau đó, ba người Quân Tiêu Dao tiếp tục đi tới. 

 Mà các loại cơ duyên dọc đường đi đều bị Quân Tiêu Dao và Khương Lạc Ly lấy hết. 

 Thậm chí một ít cơ duyên nên thuộc về Phương Hàn cũng bị bọn họ bá chiếm. 

 Điều này làm trong lòng Phương Hàn ngập trời lửa giận, rồi lại phải nuốt ngược trở vào. 

 Có thể đoán được cảm giác thống khổ dày vò này. 

 “Quân Tiêu Dao, hiện tại ngươi cứ đắc ý đi, lúc sau ta muốn ngươi vĩnh viễn không đi ra được kẽ nứt thập địa!” Phương Hàn đang im lìm mà gào rống trong lòng. 

 Qua chừng một ngày. 

 Bước chân của Quân Tiêu Dao bỗng khựng lại. 

 “Tiêu Dao ca ca, làm sao vậy?” Khương Lạc Ly hỏi. 

 Quân Tiêu Dao không trả lời. 

 Bởi vì hắn cảm giác được, hình như Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm trong pháp khí không gian đang hơi rung động, phát ra tiếng kiếm reo. 

 “Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm, chẳng lẽ...” Trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra chút suy tư. 

 “Qua bên kia.” Quân Tiêu Dao đi về một phương hướng. 

 Tồn tại sinh ra cộng minh với Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm nằm ở hướng kia. 

 Mà đồng thời, ở phía Quan Quân Hầu Dương Bàn cũng có phát hiện, ánh mắt gã nhìn ra nơi xa, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn. 

 “Cơ duyên thuộc về ta đã xuất hiện rồi.” 

 Ở một sơn lĩnh, một hòa thượng tuổi trẻ thân khoác áo cà sa kim sắc đi ra, đó là Pháp Hải của Tiểu Tây Thiên. 

 Hắn ta nhìn về phía nơi xa, chắp tay trước ngực và nói: “A di đà phật, chỗ bảo địa kia có duyên với tiểu tăng.” 

 ... 


 Đây là một mảnh bình nguyên diện tích vô cùng rộng lớn, mà ở trên không trung bình nguyên, một cổ điện lơ lửng nổi lên trong tầng mây phía chân trời, liếc nhìn một cái trông có vẻ rất giống Lăng Tiêu bảo điện. 

 Chung quanh tràn ngập sức mạnh hư không, thỉnh thoảng có cái khe không gian đen nhánh hiện ra, cứ như cự thú vực sâu mở to cái miệng khổng lồ. 

 Mà ở bình nguyên này có một ít thiên kiêu lao vút qua, ánh mắt nhìn về phía cổ điện trong tầng mây phía chân trời, trong mắt dâng trào cảm xúc nóng cháy. 

 “Tuyệt đối là một mảnh đất cơ duyên!” Một ít thiên kiêu lộ ra ánh mắt lửa nóng, cả người kích động pháp lực, lập tức bay lên trời. 

 Nhưng mà, ngay vào lúc bọn họ muốn tới gần cổ điện hư không kia. 

 Một hắc ảnh khổng lồ giống như đại lục che khuất mọi người. 

 Đó là một sinh linh to lớn như Côn Ngư, cứ như lấy hư không làm biển, phá không lao ra, xé rách không gian vạn trượng, há mồm cắn nuốt về hướng các thiên kiêu. 

 “Trời ạ, đó là... Cổ Hư Côn!” Một thiên kiêu sợ đến mức sắp trợn mắt đến rớt ra khỏi tròng. 

 Cổ Hư Côn là một loại sinh linh thuần huyết thực lực cực kỳ khủng bố, nghe đồn sinh hoạt trong hư không vô tận. 

 Thậm chí có thể bình yên sinh tồn trong gió lốc hư không khủng bố. 

 Đương nhiên, thực lực của loại sinh linh thuần huyết này cũng cực kỳ đáng sợ. 

 Vừa mở miệng thì giống như hắc động, bùng nổ sức hút vô tận, những thiên kiêu kia căn bản không có khả năng để phản kháng thì đã bị hút vào trong đó. 

 Tu sĩ dưới Thông Thánh Cửu Giai căn bản không có khả năng chống cự sự cắn nuốt của Cổ Hư Côn. 

 Mà trong cơ thể Cổ Hư Côn cũng không có huyết nhục tạng phủ như yêu thú tầm thường, mà là một không gian nhỏ tràn ngập gió lốc hư không. 

 Bất cứ sinh linh nào bị Cổ Hư Côn cắn nuốt thì cũng bị gió lốc hư không trong cơ thể nó cắt nát thành năng lượng thuần túy rồi bị Cổ Hư Côn hấp thu. 

 Một cú đớp vừa rồi của Cổ Hư Côn đã cắn nuốt hơn phân nửa những thiên kiêu đó. 

 Một ít thiên kiêu còn chưa kịp ra tay thì đã ứa mồ hôi lạnh ròng ròng cả tấm lưng. 

 Nhưng kỳ quái chính là, hình như Cổ Hư Côn kia chỉ quay chung quanh cổ điện trên hư không, cứ như thần thú bảo hộ. 

 Nó cũng không chủ động rời khỏi phạm vi kia. 

 Nhưng nếu vậy thì không ai có thể bước vào cổ điện hư không. 

 Cảm giác bi thôi đưa mắt trông mong nhìn kim sơn, lại không cách nào chiếm được khiến rất nhiều thiên kiêu khó chịu trong lòng. 

 Lúc này, nơi xa có ánh cầu vòng chiếu tới, một bóng người đứng vững trên hư không, đó là Dương Bàn. 

 Gã đưa mắt nhìn về phía cổ điện hư không xa xa, trong mắt có ánh sao lập loè. 

 Gã có thể cảm nhận được Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm trong cơ thể mình đang run rẩy, hình như sinh ra cộng minh nào đó. 

 “Chẳng lẽ là... Bàn Hoàng Hư Không Kiếm?” Dương Bàn theo bản năng dùng tầm mắt lại trên cổ điện hư không kia. 


 Nếu bị nó cắn nuốt thì tuyệt đối có nguy cơ sẽ ngã xuống. 

 Thiên Mang Giác Thần Khải trên người gã cũng khó có thể ngăn cản uy năng của gió lốc hư không trong cơ thể Cổ Hư Côn. 

 “Nên làm thế nào cho phải?” Dương Bàn nhăn mày thật sâu. 

 Hết chương 301.

Bình Luận (0)
Comment