Thần Tử Hoang Cổ

Chương 318

Chương 318 

 

 Ánh mắt của Quân Tiêu Dao quét về phía ba người Vong Xuyên, Cơ Thanh Y, Tiểu Ma Tiên. 

 Biểu cảm của Vong Xuyên cực độ đề phòng, ánh mắt ngưng trọng. 

 Cơ Thanh Y lại thở dài khe khẽ, không tiếp theo giao thủ với Khương Lạc Ly, biểu lộ thái độ của chính mình. 

 Còn Tiểu Ma Tiên cũng từ bỏ ra tay. 

 Quân Tiêu Dao càng cường đại hơn, yêu nghiệt hơn tưởng tượng của nàng ta. 

 “Tiêu Dao tiểu ca ca, người ta không có đắc tội ngươi quá đáng, đừng ra tay với ta, ta còn nhỏ, thân thể ốm yếu, chịu không nổi tàn phá đâu.” Tiểu Ma Tiên vô cùng đáng thương, chớp chớp đôi mắt, bắt đầu yếu thế. 

 Đôi mắt xinh đẹp của Khương Lạc Ly trợn trừng lườm Tiểu Ma Tiên một cái. 

 Sao cảm thấy lời này nghe có vẻ không thích hợp? 

 Nhìn thấy Khương Lạc Ly trừng mắt nhìn mình, Tiểu Ma Tiên cũng lộ ra một nụ cười xấu xa bỡn cợt, trừng ngược lại Khương Lạc Ly. 

 Hai Loli cứ ngươi trừng ta, ta trừng ngươi như vậy, nhìn nhau không thuận mắt. 

 Quân Tiêu Dao không để ý đến Tiểu Ma Tiên, mà nhìn về phía Vong Xuyên. 

 Chỉ sợ người duy nhất ở đây có ôm địch ý với hắn cũng chỉ có Vong Xuyên. 

 Vong Xuyên bất giác lui về phía sau hai bước, vẻ mặt cực độ đề phòng, sắc mặt trầm trọng như nước. 

 Tuy gã rất muốn có được mười căn nguyên thế giới trên người Quân Tiêu Dao, nhưng cũng biết đây căn bản là không hiện thực. 

 Cho dù gã khôi phục đến trạng thái đỉnh cao, nhưng muốn trấn áp Quân Tiêu Dao cũng tuyệt đối không phải chuyện nhẹ nhàng. 

 Ánh mắt của Quân Tiêu Dao chợt lóe, hắn thật muốn xử lý xong hết mọi chuyện, giải quyết luôn Vong Xuyên. 

 Mà đúng lúc này, hình như tế đàn anh linh ở nơi xa vì mười căn nguyên thế giới cùng hiện hóa nên bắt đầu nổi lên biến hóa nào đó. 

 Một khí cơ không giống bình thường hiện ra. 

 “Tế đàn anh linh có biến hóa.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm. 

 Hắn thực quả quyết, trực tiếp lao về hướng tế đàn anh linh. 

 Tế đàn anh linh mới là quan trọng nhất, tính ra thì chuyện đối phó Vong Xuyên cũng không quan trọng bằng, dù sao gã cũng không gây ra được sóng gió gì. 

 Hơn nữa đừng quên, Quân Tiêu Dao còn có cơ hội đánh dấu ở tế đàn anh linh. 

 Nhìn thấy Quân Tiêu Dao lao về hướng tế đàn anh linh, Nghệ Vũ, Yến Thanh Ảnh, Khương Lạc Ly cũng theo sát phía sau. 

 Cơ Thanh Y thấy thế thì hơi do dự, sau đó cũng hóa thành một quang hồng màu xanh lá rồi bay theo. 

 Đôi mắt của Tiểu Ma Tiên chuyển động, nàng ta đưa mắt ra hiệu với Vong Xuyên, sau đó cũng lao về hướng tế đàn anh linh. 

 Vong Xuyên có chút chần chờ, nhưng gã trầm miên ở hạ giới còn không phải vì cơ duyên lớn nhất này sao. 

 Gã căn bản không có khả năng từ bỏ. 

 Sau khi hạ quyết tâm, Vong Xuyên cũng lao theo sau. 

 bSau đó, những thiên kiêu chung quanh mới như tổ ong vay về phía tế đàn anh linh. 

 Mãi đến khi đến gần tế đàn anh linh, Quân Tiêu Dao mới phát hiện rốt cục tòa tế đàn này cổ xưa rộng lớn đến mức nào. 

 Phóng mắt nhìn lại, giống như một ngọn núi cao Thái Cổ, cao ngất mà uy nghiêm, tràn ngập khí tức Hồng Hoang Cổ xưa. 

 Mà điều khiến người ta cảm thấy ghê người lại là phía trên tế đàn trải rộng hài cốt trắng hếu vô tận. 

 Cho dù đã trải qua nhiều năm như vậy, những hài cốt đó vẫn cứng rắn như thiết. 

 Trong những hài cốt đó, có loại ôn nhuận như ngọc, có cái tản ra quang huy như hoàng kim. 

 Bởi vậy có thể nhìn ra, sinh thời những hài cốt đó nhất định đều là nhân kiệt mang thể chất đặc thù, cực kỳ cường đại. 

 Nhưng bọn họ đều ngã xuống tế đàn anh linh này. 

 Có thể nhìn ra đây là một mảnh đất cơ duyên, cũng là một nơi an táng. 

 Quân Tiêu Dao khoanh tay mà đứng, hơi cảm thán nói: “Tuế nguyệt như đao trảm thiên kiêu, trường sinh lộ thượng thán yêu nhiêu, nếu không chứng đạo thành đế thì thành một khối xương khô.” 

 Bao nhiêu anh hùng cổ kim đều trở thành trò cười như vậy. 

 Tế đàn anh linh này chỉ là một bức ảnh thu nhỏ mà thôi. 

 So với nơi này, hiển nhiên trên đế lộ sẽ càng thêm tàn khốc. 


 Đó mới là thi cốt lót đường chân chính, chỉ có thiên kiêu tuyệt đại thật sự mới có thể đi đến cuối cùng. 

 Nghe Quân Tiêu Dao cảm thán như vậy, đám người Khương Lạc Ly, Nghệ Vũ cũng mang đầy cảm xúc. 

 Quân Tiêu Dao không chần chờ mà trực tiếp bước lên tế đàn anh linh. 

 Trong thời khắc hắn bước lên bậc cầu thang đầu tiên, cả tòa tế đàn có gió nổi mây phun, dường như có vô số hư ảnh nhân kiệt thượng cổ hiện lên, các loại cảnh tượng đều hiện hóa ra. 

 Khí cơ ở nơi đây trở nên cực kỳ đặc thù, còn có vô số ma âm rót vào tai, nhiễu loạn lòng người. 

 Quân Tiêu Dao không chịu ảnh hưởng, bão nguyên thủ nhất (2), bắt đầu bước lên tế đàn. 

 Theo bước chân hắn, Khương Lạc Ly, Nghệ Vũ, Yến Thanh Ảnh cũng bước lên trước. 

 (2) Đạo gia lúc đầu tu luyện phương thuật một trong, này trọng điểm điểm không ở luyện hình mà là luyện thần, thông qua nó bài trừ trong lòng tạp niệm, bảo trì tâm thần thanh tĩnh 

 Bọn họ nhìn thấy Quân Tiêu Dao bước từng một bước lên, còn tưởng rằng điều này không phải chuyện khó khăn gì mấy. 

 Nhưng mà khi thật sự tự mình bước lên, bọn người Khương Lạc Ly, Nghệ Vũ đều biến sắc. 

 Uy áp kinh khủng kia thiếu chút nữa đã làm bọn họ quỳ xuống mặt đất. 

 Đồng thời còn có vô số hư ảnh nhân kiệt thượng cổ quấy nhiễu, có ma âm rót vào tai, quấy rầy tâm thần bọn họ, làm họ khó có thể hoàn toàn ổn định nỗi lòng. 

 “Khủng bố như vậy sao?” Khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Ly cũng hơi trắng ra. 

 Nàng vội vàng thúc giục Nguyên Linh Đạo Thể, nhờ vậy mới hơi dễ chịu một chút. 

 Nhưng như thế càng có thể làm nổi bật lên sự siêu nhiên tuyệt đại của Quân Tiêu Dao. 

 Chỉ thấy Quân Tiêu Dao bước từng một bước lên tế đàn, tuy rằng không quá nhanh, nhưng cũng không chậm, vẫn luôn duy trì tiết tấu của hắn. 

 “Có khoa trương như vậy không?” Nhìn thấy biểu hiện của đám người Khương Lạc Ly và Nghệ Vũ, Tiểu Ma Tiên nói thầm trong miệng. 

 Nàng ta không tin tà nên cũng bước lên tế đàn. 

 Sau khi bước lên một bước, khuôn mặt nhỏ thanh thuần quyến rũ của nàng ta cũng lập tức biến sắc. 

 Nàng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã té ngã như chó gặm phân. 

 Nhìn thấy biểu hiện của Tiểu Ma Tiên, Cơ Thanh Y và Vong Xuyên đều đã chuẩn bị sẵn sàng. 

 Nhưng khi bước lên, họ cũng nhịn không được mà biến sắc. 

 Mới chỉ vừa bước lên tế đàn anh linh mà đã có uy áp khủng bố như vậy. 


 Sống cùng một thời đại với thiên kiêu tuyệt đại như Quân Tiêu Dao là may mắn, và cũng là bi ai. 

 May mắn là, thiên kiêu thời đại này có thể chính mắt chứng kiến một truyền kỳ sống sờ sờ ra đời. 

 Bi ai chính là, thiên kiêu thời đại này vĩnh viễn chỉ có thể sống dưới bóng ma truyền kỳ, giống như sao trời không đáng chú ý bên cạnh thái dương. 

 Hết chương 318.

Bình Luận (0)
Comment