Thần Tử Hoang Cổ

Chương 319

Chương 319 

 

 Toàn bộ tế đàn anh linh có chừng một ngàn bậc thang. 

 Mỗi khi bước lên một bậc thì uy áp sẽ gia tăng, còn xuất hiện đủ loại quấy nhiễu. 

 Hiện tại, chỉ có Quân Tiêu Dao có thể duy trì tốc độ đi tới, không có một chút tạm dừng. 

 Mà đám người Cơ Thanh Y, Vong Xuyên, Tiểu Ma Tiên, Khương Lạc Ly, Nghệ Vũ, Yến Thanh Ảnh lại bước từng bước một mà hướng lên trên. 

 Trong lúc đó còn có khả năng phải nghỉ ngơi điều tức một chút. 

 Còn lại là những thiên kiêu khác, bọn họ cũng không có khả năng bỏ qua cơ duyên này. 

 Nhưng đám người Cơ Thanh Y, Vong Xuyên, Khương Lạc Ly, Yến Thanh Ảnh không phải Thánh Nữ đại giáo thì chính là quái thai cổ đại, không thì chính là quý nữ thế gia, Nghịch Thiên chi Tử. 

 So ra thì thực lực của các thiên kiêu còn lại rõ ràng yếu hơn quá nhiều. 

 Bọn họ bước lên tế đàn anh linh, gian nan như đang leo lên núi. 

 Trong đó còn có một ít thiên kiêu khống chế không được cảm xúc của mình, bắt đầu điên cuồng mà khóc lớn cười to, giống như điên cuồng. 

 Là những hư ảnh nhân kiệt thượng cổ và ma âm kia ảnh hưởng tới bọn họ, làm họ điên cuồng. 

 Thiên kiêu như vậy cũng không phải số ít. 

 Trừ một bộ phận ít ỏi thiên kiêu ý chí kiên định ra thì đa số thiên kiêu đều sắp kiên trì không nổi, cảm xúc bắt đầu điên cuồng. 

 “Ha ha ha, ta là đệ nhất nhân vô song cổ kim, ai có thể địch lại ta!” Một thiên kiêu điên cuồng cười ha hả. 

 Nhưng ngay sau đó, đầu của hắn trực tiếp nổ tung như quả dưa hấu, cảnh tượng huyết tinh tới cực điểm. 

 “Có được rồi, ta có được truyền thừa bất hủ rồi!” Một thiên kiêu khác hai mắt đỏ rực như máu, lan tràn tơ máu, lộ ra biểu cảm mừng rỡ như điên. 

 Nhưng kế tiếp, cả người hắn như bị sét đánh, ngã quỵ xuống mặt đất, mất đi khí tức sinh mệnh. 

 Điều quỷ dị này khiến rất nhiều người sởn tóc gáy. 

 Một ít thiên kiêu đã tái nhợt mặt mày, không nén được sợ hãi trong lòng, muốn lui ra khỏi tế đàn. 

 Nhưng bọn họ lại hoảng sợ phát hiện mình không thể quay đầu lại được. 

 Lúc này, trên đỉnh tế đàn như loáng thoáng truyền đến âm thanh cổ xưa mà mờ mịt. 

 “Tên đã bắn ra khỏi cung thì không thể quay đầu, con đường chứng đạo không thể lui ra...” 

 Nghe thấy giọng nói này, trong lòng những thiên kiêu đó hối hận đến cực độ. 

 Sớm biết tế đàn anh linh quỷ dị như thế thì bọn họ tuyệt đối không tùy tiện mà bước lên. 

 Nhưng hiện tại, bọn họ đã không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể căng da đầu hướng về phía trước. 

 Thật sự không đi lên được thì ngồi xếp bằng tại chỗ cảm ngộ, hy vọng có thể lấy được một ít thu hoạch. 

 Những thiên kiêu đó nhìn về phía Quân Tiêu Dao đang dẫn tiên, trong mắt cả đám đều mang theo cảm xúc hâm mộ kinh ngạc cảm thán cùng cực. 

 Quân Tiêu Dao đã hoàn hoàn vượt qua tưởng tượng của bọn họ. 

 Có lẽ hắn chính là danh từ đại diện cho sự cường đại. 

 Mà Vong Xuyên thấy tình cảnh này thì trong lòng thật không cam lòng. 

 Gã thân là quái thai cổ đại, tất nhiên có ngạo khí thuộc về chính mình. 

 Nếu đánh nhau tạm thời không so được, chẳng lẽ leo lên tế đàn cũng không sánh bằng sao? 

 Vong Xuyên thúc giục uy năng của Luân Hồi Thánh Thể, đồng thời Tiểu Lục Đạo Luân Hồi Bàn cũng hiện ra phía sau lưng. 

 Khí tức của gã lập tức biến hóa, giống như một con chân long dũng mãnh tinh tiến, bắt đầu gia tốc bước lên. 

 Hành động của Vong Xuyên cũng khiến những người khác chú ý. 

 Cơ Thanh Y lắc lắc đầu. 

 Trong mắt nàng, cách làm của Vong Xuyên chỉ là tranh khí phách nhất thời mà thôi, hiện tại căn bản không phải lúc tỏ vẻ anh hùng. 

 Nghệ Vũ và Yến Thanh Ảnh thấy thế thì khóe miệng cũng lộ ra nụ cười lạnh. 

 Trong mắt bọn họ, Quân Tiêu Dao chính là tồn tại không thể chiến thắng. 

 Vong Xuyên muốn hòa nhau một lần ở điểm này, hiển nhiên có chút ngây thơ. 

 Nhưng lúc này, bước chân của Quân Tiêu Dao bỗng dừng lại. 

 Điều này khiến rất nhiều người quan sát đều lộ ra dị sắc. 

 Quân Tiêu Dao luôn duy trì vị trí đầu tiên, nhất kỵ tuyệt trần, ném xa những người khác. 

 Nhưng hiện tại, hắn lại đột nhiên dừng bước chân lại, khiến người ta khó hiểu. 

 “Rốt cuộc cũng chịu đựng không nổi sao?” Ánh mắt Vong Xuyên chợt lóe. 

 Theo gã thấy, nói không chừng biểu hiện trước đó của Quân Tiêu Dao là cố chống chọi mà thôi. 

 Chống được tới hiện tại, rốt cuộc cũng đã không chịu nổi. 

 Ngay vào lúc những người khác kinh ngạc, hoặc là nghi hoặc, hoặc là lo lắng. 

 Trong mắt Quân Tiêu Dao lại toát ra vui sướng. 

 Sở dĩ hắn dừng lại, tất nhiên không phải chống đỡ không được gì đó như Vong Xuyên suy nghĩ. 

 Mà trong đầu hắn đột nhiên truyền đến tiếng nhắc nhở của hệ thống. 

 “Ký chủ đã tới được địa điểm đánh dấu, tế đàn anh linh, có đánh dấu hay không?” 

 “Đánh dấu.” Quân Tiêu Dao mặc niệm trong lòng. 

 Không biết đánh dấu tại tế đàn anh linh này, có thể lấy được thứ tốt gì. 

 “Đinh, chúc mừng ký chủ, đạt được khen thưởng bảy sao, Đà Xá Cổ Đế Viêm!” 

 Tiếng nói của hệ thống vừa dứt thì trong cơ thể Quân Tiêu Dao lập tức xuất hiện một hỏa chủng. 

 Hỏa chủng này có bảy màu sặc sỡ, giống như hội tụ từ vô số thần hỏa, tản mát ra một khí tức khủng bố đốt sạch chư thiên vạn giới. 

 “Đà Xá Cổ Đế Viêm?” Quân Tiêu Dao đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lập tức vui sướng. 

 Mức độ quan trọng của hỏa chủng đối với tu sĩ cũng không thua kém tiên chủng bao nhiêu. 

 Bởi vì sau Hợp Đạo Cảnh chính là Niết Bàn Cảnh. 

 Mà Niết Bàn Cảnh chủ yếu là tìm kiếm hỏa chủng, niết bàn thân mình khiến chân linh Thần Cung hóa thành người tí hon nguyên thần. 

 Đây là một sự lột xác toàn diện từ thân thể cho đến linh hồn, là bước quan trọng nhất trong tu hành. 

 Bởi vậy không có gì đáng bàn cãi về tầm quan trọng của hỏa chủng. 

 Hỏa chủng càng cường đại thì càng có thể hoàn toàn khiến tu sĩ niết bàn lột xác, dục hỏa trùng sinh. 

 Trước đó Nghệ Vũ từng có được một đoàn Huyền Dương Thần Hỏa hi hữu, đó đã là hỏa chủng phẩm cấp cực cao. 

 Nhưng Huyền Dương Thần Hỏa kia căn bản không thể so sánh với Đà Xá Cổ Đế Viêm trước mắt. 


 Khóe miệng Quân Tiêu Dao nhếch lên nụ cười nhàn nhạt. 

 Cho dù là ở Quân gia, phỏng chừng cũng không tìm ra được hỏa chủng cấp bậc càng cao hơn Đà Xá Cổ Đế Viêm. 

 Hỏa chủng này là thích hợp để Quân Tiêu Dao niết bàn nhất. 

 Hết chương 319.

Bình Luận (0)
Comment