Thất hoàng tử, Huyền Thiên Hoa, người đã từng cứu nàng một lần, người được nàng gọi một tiếng Thất ca!
Sao hắn lại tới đây?
'Tâm tư Phượng Vũ Hoành rung động, lập tức nhận ra được bên ngoài có chuyện xảy ra, bằng không cho dù Huyền Thiên Minh cùng Huyền Thiên Hoa có đuổi tới Phượng Đồng huyện, thì Huyền Thiên Hoa cũng không dùng cách này vào phòng nàng còn nói ra một câu như thế.
Ngay lúc nàng ngây người, người kia bên ngoài dường như lại đi ra, tiếng bước chân ngày càng xa, chẳng mấy chốc sẽ không thể nghe được nữa.
Phượng Vũ Hoành nóng nảy, cũng không quan tâm cái khác, trực tiếp liền dùng ý niệm ra khỏi không gian.
Lập tức, một mùi cháy khét nồng nặc xông vào mũi, nàng nhìn thấy đúng là gian phòng nàng ở ổ tổ trạch, nhưng lại cháy khét tối đen như mực.
Người nàng nằm trên mặt đất, vừa ngẩng đầu, vừa vặn có thể nhìn thấy thân ảnh y phục trắng đi về phía trước, Phượng Vũ Hoành yếu ớt gọi, “Thất cal”
Thân ảnh kia ngay lập tức dừng lại, quay đầu lại, tuy là người hờ hững như tiên bất phàm xuất trần nhưng cũng không khỏi tràn đầy kinh ngạc trên mặt.
“ Thất ca! “ Nàng cố gắng gọi thêm một lần nữa, cổ họng cũng gần mất giọng.
Huyền Thiên Hoa nhanh chóng đi về phía nàng, chỉ vài bước đã đến gần, sau đó cong người xuống, một tay nâng nàng từ mặt đất lên.
Phượng Vũ Hoành căn bản là không thể lắc lư thân mình, cứ như vậy xụi lơ dựa vào trong lòng Huyền Thiên Hoa, cảm giác mình sống sót sau tai nạn.
“A Hoành cho rằng, sẽ không còn được gặp lại các người nữa. “ Lời này nàng vừa nói xong, lại có một trận hôn mê ập đến, nhắm mắt, cứ như thế ngất đi lần thứ hai.
Huyền Thiên Hoa nhìn nha đầu đang nằm trong lòng này, từng trận đau lòng nổi lên, không khỏi giơ tay tới trước trán xoa tóc nàng, lau giọt nước mắt còn đọng trên khoét mắt nàng.
Hắn ngẩn người, xưa nay trong ký ức hắn nàng chính là tiểu nha đầu thông minh, hoạt bát còn có chút ranh mãnh, dù có chuyện lớn rơi trên đầu nàng cũng chưa từng thấy nàng khóc, nhưng sao hôm nay lại rơi nước mắt?
Huyền Thiên Hoa rất muốn biết đến cuối cùng là Phượng Vũ Hoành trốn ở đâu, vì sao vừa rồi hắn lật tung mọi ngõ ngách, ngay cả phòng những người khác trong tổ trạch Phượng gia đều đã tìm qua nhưng đến nửa cái bóng của nàng cũng không tìm thấy? Vừa ngay lúc hắn quay người bước đi, nha đầu này lại gọi một tiếng Thất ca. Gọi một tiếng này, làm hắn, người xưa nay chưa từng thương tiếc bất cứ ai, lại đau lòng đến thế.
“ Đừng sợ. “ Hắn mở miệng, nhẹ giọng, ôm lấy người con gái trong lòng, “ Thất ca đưa ngươi về nhà. “
Phượng Vũ Hoành cũng không biết mình đã ngủ một giấc này mất bao lâu, nói chung là khi tỉnh lại, cảm thấy được cái ôm hiện tại đặc biệt rất thoải mái, ấm áp, còn cảm thấy một bàn tay to vỗ từng phát từng phát nhẹ sau lưng nàng, nhưng nàng không nghĩ là sẽ mở mắt.
“ Ngươi đừung ngủ nữa, còn ngủ nữa sẽ làm bản thân chết đói luôn đấy. “ Trên đỉnh đầu truyền đến một âm thanh, nghe cứ như đang chọc tức, thậm chí còn nghe ra được hai tiếng cười khẽ.
Phượng Vũ Hoành tức giận đến nổi giơ tay tính đánh hắn thì cổ tay lại bị người kia nắm chặt, “Mưu sát phu quân a “
Nàng uất ức ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy đôi mắt thâm thúy bên dưới chiếc mặt nạ vàng. Khoé môi hắn cong lên gợi lại y hình ảnh lần đầu nàng gặp hản, vừa vặn nhãn quang khó tính của nàng, đặc biệt là đóa hoa tử liên ở giữa trán, càng cắm sâu vào lòng nàng không cách nào nhổ ra.
“ Huyền Thiên Minh. “ Nàng mở miệng, giọng nói còn chút khàn, nhưng vô cùng êm tai, “ Huyền Thiên Minh, sao giờ ngươi mới đến chứ? “ Cái mũi nhỏ hơi rát, rất không có tiền đồ liền khóc.
Huyền Thiên Minh sửng sốt, hắn không phải chưa từng thấy Phượng Vũ Hoành khóc qua, nha đầu này lúc nào cũng kiên cường, hắn còn cho rằng trên đời này sẽ không có chuyện gì có thể làm nha đầu này sợ hãi. Hơn nữa nàng rất lợi hại, y thuật lại giỏi, lại có hắn làm chỗ dựa, ai có thể bắt nạt nàng đây?
Nhưng lần này, Phượng Vũ Hoành khóc.
Hắn đau lòng nâng khuôn mặt nhỏ của nàng lên, cẩn thận lau đi nước mắt ở gò má, hệt như là nâng niu bảo vật, ánh mắt hắn ôn nhu, cực kỳ cẩn thận.
Bàn tay hắn nâng bảo vật trong lòng lên nhìn một hồi liền bắt đầu phát bực, nha đầu này thế nào chỉ khóc có một chút, cũng không tố cáo gì với hắn, đang chuẩn bị hỏi xem nàng bị ủy khuất như thế nào thì thấy nàng nhìn hắn chòng chọc, nói: “Ngươi mà không cho ta ăn thì ta đói chết luôn đó.”
Huyền Thiên Minh không nói gì.
Hóa khóc vì đói.
Nha đầu chết tiệt này có còn tiền đồ không?
Bất đắc dĩ ôm người trong lòng lên, lúc này Phượng Vũ Hoành mới phát hiện nàng đang ngồi trong một chiếc. xe ngựa, xe ngựa này rất lớn, gian phòng to gần mười mét vuông. Bên ngoài, nghe tiếng người đánh xe vung roi hai cái, mà ngựa kéo xe có ít nhất bốn con.
Lại quay đầu nhìn, ngoài Huyền Thiên Minh bên cạnh còn có một người ngồi, chính là người đã đem nàng ra từ căn phòng cháy, Huyền Thiên Hoa.
Phượng Vũ Hoành hướng Huyền Thiên Hoa ngẩng mặt nở nụ cười xán lạn, nụ cười vô tư của một bé gái mười hai tuổi, nói: “Cảm ơn Thất ca, ngươi lại cứu A Hoành lần nữa.”
Huyền Thiên Hoa cũng cười, nụ cười kia hệt như gió xuân ấm áp làm cả toa xe ngựa cũng ấm áp theo.
“Đi không tới nửa giờ nữa là có thể đến trấn, Ban Tẩu đã đi trước mua đồ ăn, lập tức có thể đuổi theo phía sau.” Huyền Thiên Hoa một bên vừa nói chuyện, một bên vừa đưa tới trước mặt Phượng Vũ Hoành một bàn bánh ngọt: “Ngươi ăn trước chút bánh đi!”
Huyền Thiên Minh thay nàng nhận cái khay bánh, cười khổ nói: “Từ ngày ngươi mất tích tính đến nay cũng đã là ngày thứ năm, trách không được ngươi lại đói như thế”
“Đã lâu như vậy rồi sao?” Phượng Vũ Hoành sửng sốt một hồi: “Vậy nương ta sao rồi?”
“Yên tâm.” Hắn vỗ đầu nàng, nhanh tay nhét thêm điểm tâm vào miệng nàng: “Có Vong Xuyên và Hoàng Tuyền trông coi, thì phụ thân ngươi cũng không làm gì được mẫu thân ngươi.”
“Ngươi tốt nhất là nên giúp hai nàng ấy cùng Ban Tẩu cầu xin.” Huyền Thiên Hoa cười nói: “Minh nhỉ đòi chặt mỗi người bọn họ một cánh tay.”
Phượng Vũ Hoành vỗ trán: “Bạo lực như vậy không được.”
“Các nàng không bảo vệ tốt cho ngươi.”