Phượng Vũ Hoành nháy mắt mấy cái: “Thất ca, ngươi giúp ta cầu xin hắn đi, ta không muốn hắn chém cánh tay của các nàng Vong Xuyên, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Huyền Thiên Minh đưa tay nhéo mặt nàng: “Từ khi nào ngươi học được thói ra điều kiện với ta? “
Nàng cười hì hì, hắn bóp không đau chút nào, mang thói vẻ mặt ám muội: “Thật không thể trách các nàng được, ngươi cũng không nên tức giận a! “ Lại nhìn Huyền Thiên Hoa nói: “Bên dưới giường của Tổ trạch Phượng gia có gầm, khi ta phát hiện ngọn nến đang cháy có vấn đề liền nhảy xuống gầm giường trốn, sau đó liền ngất xỉu. Lúc tỉnh lại chợt nghe tiếng nói chuyện của Thất ca, lúc này mới bò ra.”
Huyền Thiên Hoa nhìn nàng, chỉ cười không nói.
Dưới đáy giường Tổ trạch Phượng gia lấy đâu ra gầm? Nơi hắn tự mình tìm làm sao lại không biết? Hắn chỉ là không đành lòng vạch trần nàng, nha đầu này cứ tưởng như thế có thể bảo mật bí mật của mình, vậy thì tùy nàng vậy!
Hắn chỉ không trách được Huyền Thiên Minh sủng ái nha đầu luôn tùy hứng làm bậy như thế này, thật ra thì thành tâm chiều một người, cảm giác cũng không tệ lắm.
“Nếu như ám vệ ở đấy cũng giúp được như khi có bọn ta ở đó, còn cần ta đến làm gì?” Huyền Thiên Minh đối với chuyện này vô cùng để bụng: “Nếu không ta đổi người cho ngươi, để Bạch Trạch đi theo, ngươi thấy sao?”
Ở bên ngoài xe, Bạch Trạch vém một góc rèm thò đầu vào: “Chủ nhân, thuộc hạ còn không thể mang ngài bình an ra đại sơn tây bắc, thì làm gì có khả năng bảo vệ vương phi?”
Phượng Vũ Hoành cũng gật đầu: “Đúng, loại ám vệ ngu ngốc như thế này, ta mới không cần.”
Bạch Trạch giơ nắm đấm hướng về phía Phượng Vũ Hoành, sau đó hạ màng xuống quay ra.
“Huyền Thiên Minh!” Phượng Vũ Hoành lại thẳng thắn sừng sộ lên: “Ta nói là ta thích Vong Xuyên cùng Hoàng Tuyền cả ngày ở bên cạnh ta, thích Ban Tẩu lâu lâu đấu khẩu với ta, ngươi bây giờ chẳng phải là đuổi hết người ta thích bên cạnh ta đi sao? Ngươi còn muốn ta gả cho ngươi sao? Ngươi cứ bá đạo như vậy sao? Vậy ta cũng không gả cho ngươi nữa? Ngươi cũng tới thu hồi sính lễ đi.”
Huyền Thiên Minh nhíu mày, tiểu nha đầu này lại trở mặt? Coi như hắn sợ nàng!
“... Vậy nghe lời ngươi al” Hắn thật sự sợ nàng. Huyền Thiên Hoa ngồi một bên cũng không nhịn cười được nữa, khẽ cười thành tiếng, sau đó gật đầu với Phượng Vũ Hoành với ánh mắt tán dương.
Không lâu lắm, bên ngoài truyền tới giọng của Ban Tẩu: “Điện hạ, thức ăn đã mua về rồi."
Phượng Vũ Hoành hai mắt sáng ngời, cướp lời mở miệng nói: “Mau! Mau cầm vào! Ta đói quá rồi! “
Người bên ngoài hơi run run, lập tức xốc mành tiến vào trong xe ngựa. Trong một khắc nhìn thấy Phượng Vũ Hoành, trong ánh mắt lãnh huyết vô tình của Ban Tẩu từ trước tới giờ, chợt hiện lên từng trận chua xót. Hắn cầm trong tay một bọc thức ăn lớn vừa để phịch xuống một tiếng đặt xuống bàn, liền lui về phía sau mấy bước, quỳ xuống: “Thuộc hạ thất trách, xin chủ nhân xử phạt.”
Phượng Vũ Hoành nhìn về phía Ban Tẩu, chỉ cảm thấy mấy ngày không gặp tiểu tử này lại gầy đến độ nhận không ra, người cũng đen đi nhiều, tóc cũng không đến nổi rối loạn, nhưng dường đi già đi hẳn.
Nàng mở miệng nói: “Ban Tẩu, ngươi ngẩng đầu lên.”
Người Ban Tẩu chợt run lên, không chịu nghe theo.
Phượng Vũ Hoành có chút tức giận: “ Ngươi đã gọi †a chủ nhân, vì sao ta kêu ngẩng đầu lên ngươi không nghe?”
Ban Tẩu có chút do dự, quá nửa ngày, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Phượng Vũ Hoành nhìn kĩ, trên mặt của hắn lại xuất hiện một vết sẹo trước giờ chưa thấy.
'Vết sẹo kia rõ ràng là mới bị, ước chừng dài hai tấc, vết thương còn chưa đóng vẩy, bong thịt ra ngoài, còn rỉ máu, thoạt mới nhìn còn giật mình.
Phượng Vũ Hoành cũng sửng sốt, nhìn đến nửa ngày mới hỏi hắn: “Là ai làm ngươi bị thương?”
Ban Tẩu cúi đầu không nói.
Huyền Thiên Minh kéo tiểu nha đầu về phía ngực mình, vừa giúp nàng gỡ bọc thức ăn, vừa nói: “Là chính bản thân hắn tự mình làm, hắn nói chuyện lần này nếu như ngươi không chịu tha thứ, hắn cùng Vong Xuyên và Hoàng Tuyền, ba người sẽ lấy cái chết để tạ tội. Còn nếu như ngươi tha thứ cho hắn thì vết sẹo kia tính là giáo huấn cho chính mình.”
“Ngươi là đồ ngốc à?” Phượng Vũ Hoành cũng không còn gì để nói. “Phải chăng tất cả nam nhân đều thích chơi trò này? Gặp chút chuyện là lấy dao rạch mặt mình, rất thú vị sao?”
Huyền Thiên Minh bĩu môi: “Ngươi nói thế khẳng định là vô vị.”
“Vô vị còn nói?”
“Hắn ngốc mà.”
Vương nhất phi một hỏi một đáp, chợt nghe Ban Tẩu hít mũi một cái. Sau đó quay đầu đi chỗ khác, giơ tay lên mặt nhanh chóng lau.
Phượng Vũ Hoành trong bụng nổi giận, đây là một ám vệ kiêu ngạo cỡ nào, trước giờ nàng chưa từng thấy ai có thể là đối thủ của Ban Tẩu. Có hắn bảo vệ bên cạnh, nàng mặc kệ ở bất cứ đâu đều cảm thấy an toàn. Hắn thường xuyên sẽ cãi tay đôi với nàng, thỉnh thoảng cũng sẽ giễu cợt nàng vài ba câu, thế nhưng Phượng Vũ Hoành biết, Ban Tẩu là thật tâm trung thành với nàng, †oàn tâm toàn ý bảo vệ nàng. Nếu không có Ban Tẩu, chỉ riêng ở Phổ Độ tự lần đó, nàng nhất định đã gặp nguy hiểm.