Ai nấy cũng bình đẳng?
Sao có thể! Bọn hắn từ nhỏ đến lớn được dạy dỗ khác.
Thiên hạ này là phân giai cấp, nếu không tại sao lại có người giàu, người nghèo?
Ban Tẩu càng không dám đồng ý với nàng, nhưng trong lòng cũng vạn phần cảm động, nặng nề dập đầu trên đất, nói: “Đa tạ chủ nhân tha chết."
Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ thở dài, muốn tranh luận bình đẳng với các quý tộc hạ nhân thời phong kiến, thật sự là rất khó khăn.
“Mau đứng dậy đi.” Nàng hướng Ban Tẩu nói: “Hiện tại trong tay ta không có thuốc gì, chờ đến khi hồi kinh ta sẽ tự mình chế thuốc giúp ngươi trị vết thương trên mặt, chí ít cũng không để lại quá nhiều dấu vết.”
Ban Tẩu gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Không cần, ta ít khi xuất hiện trước mặt người khác, không ai nhìn thấy ta”
Phượng Vũ Hoành lắc đầu: “Sớm muộn gì cũng phải cưới vợ cho ngươi.”
Ban Tẩu kinh ngạc há to miệng, ngay cả Huyền Thiên Minh cũng không ngoại lệ, hỏi nàng: “Đi theo ngươi được đối xử tốt thế sao?”
Nàng dùng sức gật đầu: “Đương nhiên, chẳng những muốn cưới vợ cho hắn, còn phải phát lì xì. Rồi này nọ...” Nàng ngẩng đầu mình lên: “Trước mắt vẫn là để ta ăn một chút, nếu không lại đói đến té xỉu.”
Huyền Thiên Minh sủng nịch mà nhìn nàng đối với mấy bọc thức ăn như hổ đói, thỉnh thoảng sẽ giúp nàng uống nước, lại còn giúp nàng lau miệng.
Phượng Vũ Hoành cũng không hỏi xe ngựa này là muốn đi về phía nào, chỉ nhớ rõ phía trước thật giống đường tới kinh thành. Về việc có phải là hồi kinh hay. không, nàng cũng không thèm quan tâm chút nào. Có Huyền Thiên Minh ở đây, nàng không cần hỏi chỉ để ý đi theo, không cần quan tâm quá nhiều, hắn có thể an bài thỏa đáng mọi thứ.
Nàng biết, đây là tin tưởng, cũng là an tâm.
Phượng Vũ Hoành mất quá nhiều sức nên ăn xong lại ngủ. Trong khi đang ngủ, chợt nghe được Huyền Thiên Minh dường như đang cùng Ban Tẩu nói gì đó, nghe không rõ lắm, nhưng đến khi tỉnh lại, là bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.
Mở mắt ra, người nàng hiện tại vẫn ở trong lòng Huyền Thiên Minh, màn xe không có xốc lên, bên ngoài có một người đang hắng giọng hướng xe ngựa kêu to “ Cửu điện hạ, Bộ Thông chỉ hỏi ngài một câu, có thật là A Hoành bị thiêu chết tại Phượng Đồng huyện? “
Phượng Vũ Hoành nhíu mày, Bộ Thông?
Huyền Thiên Minh cảm nhận được tâm tình của nàng, đầu không cúi, nhưng lấy ngón tay chuẩn xác xoa mày của nàng, nhẹ nhàng cho đến khi giãn ra, sau đó thì nghe hắn cất giọng nói với người ngoài xe: “Ngươi nghe được cái gì thì là c ái ấy, nếu không tin, thì tự mình đi hỏi thăm, bổn vương không có nghĩa vụ làm người đưa tin của ngươi.”
Người ngoài xe giận dữ, chợt gào lên một tiếng, y hệt dã thú, dọa cả chim thú bốn phía.
Phượng Vũ Hoành kinh ngạc nhìn về phía Huyền Thiên Minh, nàng đã chết?
Huyền Thiên Minh cho một mình nàng một nụ cười trấn an, đỡ người nàng ngí y, nói với người bên ngoài: “Nếu ngươi có thời gian để hét, chẳng bằng tự mình đi Phượng Đồng huyện bên kia thử. Bổn vương cũng là mới trở về từ bên kia, chà chà, Phượng gia đối với nhị tiểu thư cũng không mấy quan tâm.”
“Cửu điện hạ cứ như vậy mà buông tha cho Phượng gia?” Bộ Thông tuyệt đối không tin vị hôn thê của mình bị người khác thiêu chết mà Cửu hoàng tử lại có thể bình Tĩnh như thế.
“Bổn vương buông tha cho Phượng gia hay không, đấy là chuyện của bổn vương, còn chưa tới phiên ngươi đến chất vấn. Bộ Thông, tránh ra, nói nhảm nữa là bổn vương để ky binh và xe ngựa này dẫm lên ngươi mà đi đấy. “
“Ngươi dám? “
Hừ!” Huyền Thiên Minh có chút không vui: “Bổn vương có cái gì mà không dám? Còn có, bổn vương cũng muốn hỏi thử, Ngự vương phi bị hại chết, ngươi gấp. gáp cái gì? Bộ gia ngươi chẳng phải còn luôn miệng đem cái chết của Bộ thượng thư đổ lên đầu Ngự vương phi hay sao? Sao vậy? Chỉ mới mấy ngày, muốn đổi ý hay sao?”
Bộ Thông bị hắn hỏi á khẩu không trả lời được. “Được rồi.” Huyền Thiên Minh ném lại câu cuối cùng:
“Bổn vương cũng đã chỉ đường cho ngươi đi, còn đi như thế nào là do ngươi, Bạch Trạch, chúng ta đi.”
Bên ngoài Bạch Trạch đáp ứng, vung roi trong tay, lái xe ngựa rồi xoay người đi về phía trước.
Chợt nghe bên ngoài có một tiếng động, tuy là xe ngựa đụng trúng Bộ Thông, nhưng cũng không nghe Bộ 'Thông kêu một cái.
Phượng Vũ Hoành nghĩ muốn xốc mành cửa sổ xe lên nhìn thử Bộ Thông kia lớn lên có thành hình dáng ra sao, nhưng lại cảm thấy hiện tại có Huyền Thiên Minh ở đây làm thế không tốt lắm, tuy trong lòng có chút bứt rứt, nhưng cũng chẳng thể làm gì.
Huyền Thiên Hoa chủ động mở miệng, giải thích cái nghỉ hoặc của nàng: “Đoạn đường này chúng ta vừa đi vừa thả tin tức, nói là nhị tiểu thư Phượng gia lúc trở về tế tổ, bị thiêu chết tại tổ trạch. “
Tại sao?” Nàng khó hiểu: “Ta rõ ràng còn sống.”
“Thế nhưng trừ chúng ta ra, đâu còn ai biết ngươi còn sống chứ?” Huyền Thiên Minh nháy mắt với nàng mấy cái: “Đôi khi phải tìm đường sống trong chỗ chết,mới biết ai thật tâm với mình.”
Huyền Thiên Hoa nói tiếp: “Thí dụ như Phượng gia chuẩn bị kết cuộc như thế nào, thí dụ như Bộ Thông thì chọc giận đến mức nào, lại ví như nói... “
“Nói thế nào cũng là phải cho phụ thân ngươi chút bài học, cũng tìm cho hắn chút phiền phức.” Huyền 'Thiên Minh tiếp lời: “Mặt khác, ngươi đại nạn không chết, phụ hoàng cũng cần biểu hiện chút đau lòng.”
Phượng Vũ Hoành bĩu môi: “Ngươi đến cả phụ thân mình cũng lừa.”
Huyền Thiên Minh không tỏ rõ ý kiến: “Có gì không thể?”