Thần Y Độc Phi

Chương 286

Xe ngựa của Huyền Thiên Minh cũng đã đi nhiều ngày, rất nhanh đã tới kinh thành, mà cùng lúc đó, đoàn xe của Phượng gia cũng chậm rãi cùng hướng đi vào. kinh thành.

Sở dĩ đi chậm, là vì đại tang, tất cả xe ngựa cảu cả đoàn xe đều phủ vải bông trắng, ngay cả ngựa cũng bị buộc vải trắng lớn. Bọn hạ nhân hất cờ, dọc đường thì rải giấy tiền vàng bạc, buồn đau thương xót, khiến người thổn thức.

Diêu thị ngồi trong xe ngựa làm bạn với Hoàng Tuyền và Vong Xuyên, nhìn xe vải trắng cười gẵn: “Một đứa con trai ngay cả súc sinh cũng không băng thì còn gì để tế điện”

Hoàng Tuyền bĩu môi: “Người ta còn nói là có phần của Nhị tiểu thư, cũng không sợ tương lai Nhị tiểu thư sông lại bóp ch ết bọn họ.”

Diêu thị trong lòng lại thoáng hồi hộp, nhanh chóng. lại hỏi một câu: “Các ngươi xác định A Hoành không chết sao?”

'Vong Xuyên cười cười vỗ bàn tay nàng: “Phu nhân yên tâm, cái này thật không phải lừa phu nhân, Ban Tẩu tự mình đem tin về, Nhị tiểu thư bây giờ đang ở trong xe ngựa của điện hạ, Thất điện hạ cũng có ở đó, nhẩm tính ngày chắc cũng sắp đến kinh thành.”

Diêu thị thở phào: “Thế thì ta yên tâm rồi. Vẫn là cửu điện hạ có bản lĩnh, chúng ta tìm hoài cũng không tìm được A Hoành, hắn vừa đến thì đã bình an tìm thấy  A Hoành.”

Hoàng Tuyền cười hì hì nói: “Người ta là tìm tiểu thê tử của mình, đương nhiên là tìm kĩ hơn chúng ta.”

Diêu thị cũng bị nàng chọc đến phát cười: “Trước kia khi ta còn là chủ mẫu của Phượng gia, cuối cùng cũng có thể vì đứa con gái này làm chút chuyện”

'Vong Xuyên nói với nàng: “Tiểu thư theo điện hạ hồi kinh là bí mật, đối với bên ngoài cũng chỉ nói là Nhị tiểu †hư cùng Đại thiếu gia đều bị lửa lớn thiêu chết, phu nhân ở trước mặt người khác cũng phải giả vờ một chút, chúng ta phải giúp tiểu thư đóng trọn vở kịch này.”

Diêu thị gật đầu: “Ta hiểu, chúng ta...” Nàng nói còn chưa nói hết câu, xe ngựa liền bị dừng mạnh mặc dù đang đi chậm rãi, người trong xe cũng không quá mức. kinh hãi, cũng không thể nghĩ rõ ràng. “Âm thanh bên ngoài là sao?” Diêu thị cau có vén màn xe lên xem: “Dường như có người đến.”

'Vong Xuyên ngồi bên cạnh Diêu thị, Hoàng Tuyền đứng dậy đi ra ngoài xe ngựa, chẳng mấy chốc lại ló đầu vào trong nói với các nàng: “Có người ngăn cản đường.”

Thuận theo tay Vong Xuyên chỉ vào người đẳng trước, Diêu thị lúc này cũng nhận ra, nói: “Không biết ngươi có nhận ra người Bộ gia hay không, ngươi xem, kia chẳng phải Bộ Thông sao?”

'Vong Xuyên quanh năm đi theo bên cạnh Huyền Thiên Minh, đương nhiên biết đây là Bộ Thông, tuy nói nhiều năm không gặp, nhưng vẫn còn ấn tượng.

Nàng chỉ nhìn thoáng qua liền gật đầu: “Đúng vậy, chính là Bộ Thông.”

Bên này, hai người nhận ra Bộ Thông, thì bên kia Bộ Thông đang chỉ huy quân mã tiến tới, chạy thẳng đến đoàn xe Phượng gia.

Người nào thấy theo bản năng cũng đêu kêu lên kinh ngạc, có thể thấy động tác của Bộ Thông liên tục, trong tay nâng cây thương dài, đâm thẳng tới một chiếc xe ngựa trước hắn.

Bộ Thông là võ tướng, lại là đại lực sĩ nổi danh, từng nghe danh hắn trên chiến trường đâm vào tảng đá lớn †răm cân, xe ngựa phía trước trong mắt hắn cũng coi như không có gì, hoàn toàn thấy hắn không tốn bao nhiêu sức, chỉ khẽ vẩy một cái, nóc của toa xe ngựa liền bị lật tung trong nháy mắt.

Đây là xe ngựa của Phượng Cẩn Nguyên, hẳn sớm đã được báo tin người cản đường kia chính là Bộ Thông, ý định ban đầu là trốn trong xe không muốn gặp, lại không nghĩ rằng, có một trận gió lớn thổi qua đỉnh đầu, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy trời trong xanh, nóc xe ngựa sớm đã bị thổi bay.

“Phượng tướng! Còn không ra sao?” Bộ Thông gầm lên giận dữ, như dã thú trong rừng: “Muốn Bổn tướng phá hủy hết tất cả xe này của ngươi không?”

Phượng Cẩn Nguyên nổi trận lôi đình, khom người từ  trong xe ngựa bước ra, chỉ vào Bộ Thông nói: “Tự xưng là Bổn tướng quân, vậy ngươi còn nhớ Ta là quan Nhất phẩm trong triều hay không? Bộ Thông, ngươi như thế này là muốn tạo phản phải không?”

Một câu tạo phản, đã gán cho Bộ Thông tội danh lớn.

Bộ Thông căn bản là cũng không để ý đến chuyện này: “Ngươi thích nói thế nào thì cứ thế ấy, Phượng Cẩn Nguyên, Bổn tướng quân hôm nay tới đây là muốn nhìn thử, con gái ngươi chết rồi, ngươi có đau lòng không?” Hắn vừa nói vừa lắc đầu: “Tiếc thay, con trai ngươi cũng đã chết, ngươi đau lòng thì cũng chỉ là vì con trai ngươi, căn bản là không vì A Hoành.”

Phượng Cẩn Nguyên mặt mày đều tái xanh, đặc biệt nghe được trong câu nói của Bộ Thông là đang bất bình vì Phượng Vũ Hoành nên càng thêm bực bội

“Bộ Thông, ngươi như thế này là đang muốn quản chuyện nhà Phượng phủ ta? Ai cho ngươi có quyền đó?” Rốt cuộc vẫn là quan văn không thể nói lý với quan võ, hơn nữa trường thương của Bộ Thông còn để đối diện sau đầu của Phượng Cẩn Nguyên, chẳng qua chỉ cách một cánh tay, điều này làm Phượng Cẩn Nguyên dù thế nào cũng không dám lơ là trước áp lực Bộ Thông mang lại. Tuy trong lòng tức giận nhưng cũng không thể nói.

Nhưng hắn không nói không có nghĩa là Bộ Thông không nói, chợt nghe Bộ Thông lên tiếng: “Phượng Cẩn Nguyên, dù thế nào cũng đừng để ta biết là A Hoành chết oan, bằng không Bộ Thông ta liều mình tạo phản cũng phải mang binh san bằng phủ Thừa tướng của ngươi!”

Dứt lời, Bộ Thông thu hồi trường thương bên tay phải lại, ngay khi Phượng Cẩn Nguyên sắp kinh ngạc, Bộ Thông truyền tới mười mấy tên tướng sĩ cùng nâng cung, kéo căng dây, hàng loạt mũi tên đồn dập nhắm ngay đoàn xe Phượng xe rơi xuống.

Phía sau có tiếng thét của nữ quyến vang lên, từng đợt từng đợt, ngay cả Phượng Cẩn Nguyên cũng không nhịn được nữa.

“Ngươi... Ngươi đến cùng là muốn làm gì?”

Bình Luận (0)
Comment