Thần Y Độc Phi

Chương 361

Sau khi Trầm Ngư đưa ngân phiếu hai trăm vạn cho Phượng Vũ Hoành cũng không nén lại Đồng Sinh Hiên, thậm chí cũng không cùng Phượng Vũ Hoành viết chứng †ừ. Không phải là nàng tin tưởng đối phương mà là nghe. được tiểu nha đầu ở Đồng Sinh Hiên nói: “Lão gia đang đi về phía này a?”

Nàng không biết Phượng Cẩn Nguyên đến đây làm gì, nhưng Trầm Ngư tuyệt đối không muốn để Phượng Cẩn Nguyên biết nàng dùng ngân lượng của Thẩm gia để giải quyết việc của mình. Bên phía Phượng Cẩn Nguyên vẫn còn cần gấp một trăm vạn lượng, nếu như để hắn biết chắc chẳn sẽ lấy ngân lượng đi.

“Đây là đặt cọc hai trăm vạn lượng, chuyện của chúng ta coi như đã định chưa?” Trầm Ngư vội vã đứng dậy hỏi Phượng Vũ Hoành.

“Chắc chắn rồi.” Phượng Vũ Hoành gật đầu, sau đó lại nhắc nhở nói: “Nhưng nếu tới lúc đó tỷ không mang đủ ba trăm vạn lượng còn lại thì không những ta không trị bệnh cho tỷ mà hai trăm vạn lượng này cũng coi như mất.”

Phượng Trầm Ngư khẽ cắn răng, chỉ nói: “Ngươi yên tâm, về chuyện tiền nông ta sẽ không thiếu ngươi.” Lại nhìn về phía trước cửa, bất đắc dĩ hỏi: “Chỗ này của ngươi còn đường khác để đi ra không?”

Phượng Vũ Hoành hướng Hoàng Tuyền liếc mắt ra hiệu, Hoàng Tuyền tiến lên hai bước n ại tiểu thư xin theo nô tỳ đến đây, nô tỳ đưa người đi qua cửa lớn.” 

Bên này người vừa đi, không lâu sau Thanh Sương đến báo: “Phượng lão gia đã ở chính sảnh chờ người, phu nhân cũng đang ở đó.”

Phượng Vũ Hoành không chờ thêm, mang theo Vong Xuyên vội vã đi tới đại viện.

Lúc các nàng đến đó, Phượng Cẩn Nguyên đang ngồi ở tiền sảnh, bưng một chén trà oán trách Diêu thị: “Tuy nói hai người chúng ta đã hòa ly, nhưng tốt xấu gì cũng là phu thê nhiều năm như vậy, lão thái thái còn đang bệnh nặng, ngươi thì hay rồi, bao nhiêu ngày như thế vẫn không qua hỏi thăm được một câu?”

Diêu thị nhìn Phượng Cẩn Nguyên, chỉ cảm thấy người này đặc biệt tới đây không phải là để gặp mình, chính hắn cũng đã nói là hai người bọn họ đã hòa ly, có ai từng nghe nói hai người sau khi hòa ly vẫn phải qua lại không? Có ai từng nghe sau khi hòa ly mà vẫn phải tới hỏi thăm mẹ chồng không?

Nhìn vẻ mặt khinh bỉ của Diêu thị, Phượng Cẩn Nguyên vẫn còn chưa nguôi giận: “Thái độ này của ngươi là ý gì?”

Diêu thị rốt cục trở mặt —— “Thái độ của ta đối với ngươi không tốt thì đã sao. Thừa tướng đại nhân, giữa ta với ngươi đã không có bất cứ quan hệ gì, hôm nay ngươi tới đây, ta có thể cho ngươi ghế để ngồi cũng như cho. ngươi trà để uống là đã nhân từ với ngươi, nếu như không phải hôm nay ngươi tới tìm A Hoành thì ngay cả cánh cửa này ngươi cũng đừng hòng bước qua” 

Nếu là Diêu thị của trước đây chắc chắn sẽ không dám nói chuyện kịch liệt như thế này, nhưng đi theo Phượng Vũ Hoành lâu rồi, cũng học tập không ít từ nàng. Hơn nữa từ lúc hồi kinh đến giờ, Diêu thị nhận ra được Phượng Cẩn Nguyên càng ngày càng quá đáng, nàng tự cảm thấy lúc trước bản thân quả thực mắt bị mù. Phụ thân Diêu lão gia khôn khéo như thế, nhưng cũng có lúc. hồ đồ, đó chính là gả nữ nhi bảo bối của mình cho Phượng Cẩn Nguyên.

Lời nói của Diêu thị làm Phượng Cẩn Nguyên xém chút không nén được lửa giận, bị một nữ nhân hạ thấp như vậy, sao hắn có thể cư nhiên ngồi đây chịu đựng, rốt cuộc là sao đây?

Vừa nghĩ tới đó, hắn bỗng nhiên đứng dậy, dằn mạnh chén trà xuống bàn, xoay người đi ra ngoài.

Diêu thị căn bản không cản, thậm chí còn không chút khách khí nói: “Không tiễn.”

Phượng Cẩn Nguyên đúng là tức đến bể phổi, đã có ý nhanh chóng rời khỏi Đồng Sinh Hiên, cái chỗ chết tiệt này hắn một khắc cũng không muốn ở lại.

Bước chưa được hai bước, đã thấy Phượng Vũ Hoành mang theo nha đầu từ bên ngoài đi vào. Nhìn thấy thì liền ngạc nhiên, nữ nhi này của hẳn trổ mã càng dễ nhìn, đặc biệt là cặp mắt kia luôn lộ ra mấy phần linh khí khiến người khác càng nhìn càng thích.

Đột nhiên hắn lại nghĩ tới mục đích hôm nay tới đây, liền dừng bước. 

Phượng Vũ Hoành đương nhiên là nghe được cuộc đối thoại của hai người, lúc này thấy Phượng Cẩn Nguyên không đi, không khỏi buồn bực hỏi: “Chẳng phải phụ thân muốn đi sao? Vừa vặn A Hoành muốn cùng mẫu thân nói chuyện, phụ thân đi thong thả, không tiễn.”

Phượng Cẩn Nguyên bị nàng làm cho ở cũng không được mà đi cũng không xong. Trong lúc nhất thời phải đứng tại chỗ không biết làm thế nào mới phải.

Diêu thị là người hiểu biết, đương nhiên nhìn ra được người này nhất định tìm Phượng Vũ Hoàng có chuyện, vì thế chủ động nói: “A Hoành, ta cũng mệt rồi, ngươi ở lại đi, chỉ cần không giữ lại dùng bữa, hắn muốn ngồi bao lâu thì tùy, nương thân phải đi nghỉ ngơi.”

Phượng Vũ Hoành cười phá lên, thật muốn vì lời nói của Diêu thị cho một like. Nàng hoạt bát hướng Diêu thị nháy mắt mấy cái, cười duyên nói: “Mẫu thân yên tâm, cơm tối chúng ta đã ăn rồi, ở trù phòng cũng chẳng còn đồ ăn dư thừa gì đâu.”

Diêu thị gật đầu, không hề liếc mắt nhìn Phượng Cẩn Nguyên, mang theo nha đầu rời đi.

Phượng Vũ Hoành lúc này mới đi đến vị trí chủ tọa ngồi xuống, sau đó hướng Phượng Cẩn Nguyên nói: “Phụ thân đừng đứng nữa, ngồi đi.”

Phượng Cẩn Nguyên không quen kiểu nói chuyện này, nhìn Phượng Vũ Hoành ngồi ghế trên, mà bản thân mình ngồi ở dưới, cảm thấy không dễ chịu chút nào. 

Bình Luận (0)
Comment