Thần Y Độc Phi

Chương 362

Phượng Vũ Hoành cũng không biết vị phụ thân đại nhân này tìm nàng rốt cuộc là có chuyện gì, chỉ là từ thần thái của đối phương có thể nhìn ra, sợ là có chuyện muốn cầu cạnh nàng, bằng không thái độ của hắn cũng không khó xử như vậy.

Nàng cũng không hỏi, bèn ngồi đợi, Phượng Cẩn Nguyên uống sạch trà, liền gọi hạ nhân lại châm trà, †ổng cộng uống ba tách trà, Phượng Cẩn Nguyên rốt cục cũng mở miệng nói chuyện: “Vi phụ... Là tới mượn ngân lượng.”

“Gái gì?” Phượng Vũ Hoành thoáng cái rất vui, Phượng Cẩn Nguyên tìm nàng vay tiền?

“Ngươi phản ứng như vậy là có ý gì?” Phượng Cẩn Nguyên có chút không tình nguyện, nữ nhi này của hắn thế nào cũng không thể nể mặt hắn một chút nào sao? “Hiện tại vi phụ quả thực cần một số tiền để làm việc, không còn cách nào nên mới đến tìm ngươi... Nếu như ngươi không cho mượn, nói một tiếng là được.”

Phượng Vũ Hoành cố nín cười, hỏi lại Phượng Cẩn Nguyên: “Phụ thân muốn mượn ít nhiều? Để làm gì? Thân là chủ nợ ta cũng phải có quyền được biết chứ?” 

Chủ nợ?

Phượng Cẩn Nguyên quả thực muốn biến ra khỏi đây.

Lời đã nói, nên không thể bỏ dở nửa chừng, hắn nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, lại nói: “Vi phụ mượn ngân lượng là có chỗ để dùng, cái này ngươi không cần biết. Còn về mượn bao nhiêu thì...một trăm vạn lượng.”

Hắn đã nói xong, quan sát cẩn thận phản ứng của Phượng Vũ Hoành. Phượng Cẩn Nguyên vào giờ phút này rất sợ Phượng Vũ Hoành nói với hắn nàng không còn tiền, hai tiếng này quả thực là đau không chịu nổi! Hiện tại nha đầu này là nhân vật có tiền nhất Phượng gia, nếu như ở đây cũng không có một trăm vạn lượng thì quả thực hắn sẽ phải thất hứa với Tam hoàng tử.

May mà Phượng Vũ Hoành không làm hắn thất vọng, hơn nữa còn nói rõ ràng: “Ngân lượng thì nữ nhi có, chỉ là phụ thân cũng biết tất cả số đó là do Ngự vương điện hạ cho, tương lai mấy thứ này cũng là hồi môn mà nữ nhi chuẩn bị cho bản thân. Chẳng qua nếu phụ thân đã mở lời thì nữ nhi cũng không thể nói không được, nếu như mượn thì định khi nào trả?”

Phượng Cẩn Nguyên rất vui, chỉ cần nàng đáp ứng cho mượn, những chuyện khác cũng dễ nói hơn.

“Thời hạn hai năm, chờ tới lúc ngươi mười lăm tuổi, vị phu sẽ trả lại số ngân lượng này.”

Phượng Vũ Hoành sửng sờ: “Phụ thân, người tính thế thì có vẻ không đúng nhỉ?”

“Hử?” Phượng Cẩn Nguyên cũng sửng sờ: “Sao lại không đúng?”

“Người xem a!” Nàng đếm trên đầu ngón tay cho Phượng Cẩn Nguyên thấy: “Hiện tại nữ nhi có một trăm vạn lượng, nếu để số tiền này vào tiền trang mỗi tháng sẽ có lợi tức, nhiêu đó lợi tức cũng đủ cho bọn hạ nhân Đồng Sinh Hiên ăn uống. Hiện tại ta mang số này cho phụ thân mượn, thời hạn lại còn là đến lúc ta mười lăm tuổi, ta cho mượn một trăm vạn, nhận lại cũng chỉ có một trăm vạn, thế chẳng phải mỗi tháng ta bị mất một phần lời rồi sao? Không được, không được, nếu là như thế, nữ nhi không cho mượn.”

Phượng Cẩn Nguyên suýt nữa tức hộc máu, nghĩ ngươi đã là huyện chủ có đất phong chút lời ấy cũng tính sao?

Kết quả hắn chưa kịp nói, chợt nghe Phượng Vũ Hoành bồi một câu: “Tiền của huyện chủ cũng không dư nhiều, tất nhiên là phải tính toán!”

“Được.” Hắn cố nén dưới tức giận, hỏi Phượng Vũ Hoành: “Vậy ngươi muốn bao nhiêu?”

“Cứ theo như tỉ lệ của tiền trang là được.” Phượng Vũ Hoành trông có vẻ thoải mái: “Ngoài ra, món tiền lớn thế này, phụ thân không thể lấy là lấy được, lập văn tự đi. “

“Được.” Cái này Phượng Cẩn Nguyên cũng có thể chấp nhận. Cùng nữ nhỉ này nói chuyện y hệt như đang bàn chuyện làm ăn, giấy trắng mực đen, rất rõ ràng. “Cho người mang giấy mực lên đi!"

Phượng Vũ Hoành khoát tay cho Vong Xuyên lui xuống chuẩn bị. Lúc quay trở lại đã cầm theo giấy bút.

Phượng Cẩn Nguyên đứng lên, đi tới cầm bút mực

bên cạnh, đang chuẩn bị viết lại nghe Phượng Vũ Hoành cản lại: “Chậm đã.”

“Lại có gì chuyện?” Phượng Cẩn Nguyên rất sợ nói chuyện cũng nàng, mắt thấy sắp cầm được một trăm vạn lại vuột mất, vậy thì công sức nãy giờ gắng gượng nói chuyện với nàng đều sẽ đổ sông đổ bể.

Phượng Vũ Hoành đứng lên đi về phía trước, mãi đến khi đến bên cạnh Phượng Cẩn Nguyên, nhíu mày trong chốc lát, mới nói: “Một trăm vạn quả thực rất nhiều.”

“Lời đã nói ra như bát nước hắt đi, ngươi đường. đường là Huyện chủ chẳng lế còn muốn đổi ý?” Hắn có chút gấp, tiền đã tới tay không thể để mất.

Cuối cùng nhìn thấy Phượng Vũ Hoành lắc đầu, chợt nghe nàng nói: “Cái đó thì không hẳn, cho mượn thì chắc. chắn cho có bao giờ ta nuốt lời đâu? Chỉ là một trăm vạn thật sự quá nhiều, chỉ dựa vào một tờ văn tự mà cho mượn, thì thấy trong lòng không yên, đúng không?”

Phượng Cẩn Nguyên cũng cảm thấy bất đắt dĩ: “Ta đường đường thừa tướng một triều, lại là cha của ngươi, chẳng lẽ còn đi gạt ngân lượng của ngươi sao?” 

“Tất nhiên phụ thân sẽ không.” Nàng cười nói: “Nhưng A Hoành chỉ là tiểu nữ tử, tiểu nữ tử có tâm tư: của tiểu nữ tử, đành lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, quả thực đáng xấu hổ. Nhưng chuyện gì cũng sẽ có nếu như, nếu như đến lúc đó phụ thân không thể trả nổi số ngân lượng này, A Hoành nên làm thế nào bây giờ? Ngự vương điện hạ sớm đã nói, chờ nữ nhi đến tuổi cập kê liền thỉnh phụ hoàng chủ hôn, nếu như chỗ ngân lượng này đến lúc đó không thể thu về được thì đúng là xấu hổ”

Phượng Cẩn Nguyên sắp đặt bút xuống, cũng không. còn biện pháp: “Vậy ngươi nói xem bây giờ nên làm gì?”

Phượng Vũ Hoành nghĩ một lát: “Thường thì nói, mượn số ngân lượng lớn như vậy thì cần dùng thứ gì có giá trị ngang ngửa để đặt cọc, như thế thì bên cho mượn mới có thể yên tâm được, phụ thân thấy có đúng không?”

“Ngươi muốn thế nào?" Phượng Cẩn Nguyên bị nàng nói đến phát bực, lại ngẫm hình như mình không có cái gì đáng một trăm vạn lượng.

“Phụ thân nên dùng thứ gì đó để đặt cọc đi chứ?” Trong mắt Phượng Vũ Hoành lóe lên, khóe môi hiện lên nụ cười.

Phượng Cẩn Nguyên nhìn nàng cười như thế liền cảm thấy đau đầu, nha đầu này đi theo Cửu Hoàng tử một thời gian, nói chuyện cùng phương thức biểu đạt gần giống như đúc. 

Hắn lui về sau hai bước, tránh cái loại áp lực vô hình của Phượng Vũ Hoành, hỏi ngược lại nàng: “Ngươi muốn thế nào?”

Phượng Vũ Hoành không nói gì, chỉ là cất bước hướng ra ngoài cửa. Phượng Cẩn Nguyên khó hiểu, nhanh chóng đi theo, hai người nhìn vào trong viện, chỉ thấy hai mắt nàng hướng về phía Phượng phủ.

Trong lòng Phượng Cẩn Nguyên căng thẳng, chợt nghe nữ nhi này mở miệng: “Không bằng, lấy Phượng phủ ra đặt cọc đi!”

 

Bình Luận (0)
Comment