Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1893

Chương 1893

Tả Ngạn đó được gọi là một người kích động, mà hắn càng kích động, thì Phượng Khương Trần càng vui vẻ, nụ cười trên gương mặt càng trở nên sáng rỡ, thấy ánh mắt của Tả Ngạn cũng càng trở nên hoà nhã,

“Không biết thì tốt. Ta chỉ thích bộ dạng cái gì cũng không biết, không có kiến thức này của ngươi. Tả Ngạn, ngươi muốn biết không?” Lúc này Phượng Khương Trần cực kì giống sói xám dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ.

Mà cô bé quàng khăn đỏ ngốc nghếch nào đó, tuy giận Phượng Khương Trần nói hắn không có kiến thức, nhưng sự thật là như vậy, hắn không tìm được lời phản bác, hơn nữa hắn cũng thật sự muốn biết…

Ham học hỏi nhất định sẽ chiến thắng tất cả, Tả Ngạn liên tục giãy dụa, biết rõ Phượng Khương Trần không có lòng tốt, vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Muốn biết.”

Không để Tả Ngạn thất vọng, Phượng Khương Trần quả thực không có lòng tốt gì, chỉ vào Cửu Hoàng thúc và Trang Hàn đang đánh nhau ở đằng trước, Phượng Khương Trần nói qua loa: “Giết Trang Hàn rồi, ta không chỉ nói cho ngươi biết đây là cái gì, còn nói cho ngươi biết dù nhảy làm như thế nào.”

Giết Trang Hàn?

Ánh mắt của Tả Ngạn cũng trừng thẳng: “Sống chết của Trang Hàn liên quan gì đến ta?”

Dựa vào cái gì muốn hắn đi giết lão quái vật Trang Hàn kia, Tả Ngạn không làm.

“Không liên quan đến ngươi, có liên quan đến ta, giết hắn rồi thì ngươi có thể có được mọi thứ ngươi muốn.” Nếu như nói Phượng Khương Trần trước đó là sói xám dụ dỗ cô bé quàng khăng đỏ, người này chính là ác ma mê hoặc người khác rơi vào địa ngục.

Cám dỗ này quả thực rất lớn, Tả Ngạn do dự một chút, nhìn Trang Hàn đánh nhau kịch liệt với Cửu Hoàng thúc một cái, suy nghĩ nên hay không nên ra tay.

Sức mạnh của Cửu Hoàng thúc và Trang Hàn không phân cao thấp, cho dù trước đó Trang Hàn đã chịu tổn thất lớn, Cửu Hoàng thúc cũng không làm gì được Trang Hàn, đương nhiên Trang Hàn cũng không làm gì được Cửu Hoàng thúc.

Trong khoảng thời gian ngắn hai người đều không lấy được mạng của đối phương, nhưng nếu Tả Ngạn ra tay, thì Trang Hàn chết chắc rồi, Tả Ngạn có sức mạnh không thua kém gì Cửu Hoàng thúc.

Muốn ra tay bản thân không cần phí hơi sức gì, hơn nữa sống chết của Trang Hàn có liên can gì với hắn, cái chết của Trang Hàn có thể để hắn đổi được một số lợi ích, đó là chuyện tốt.

Ra tay không phải là chuyện khó gì, chỉ là thù lao Phượng Khương Trần trả quá ít, Tả Ngạn nhìn Phượng Khương Trần, chớp chớp mắt, rất thành khẩn nói: “Ta là sát thủ tốt nhất đại lục Cửu Châu.”

Cũng chính là nói, cái già mà Phượng Khương Trần bảo Tả Ngạn giết Trang Hàn quá thấp rồi, hắn muốn nâng giá.

Phụt… Cũng chính là Tả Ngạn dám nói, bản thân mình là sát thủ tốt nhất đại lục Cửu Châu, chí khí hùng hồn ra giá, Phượng Khương Trần cố nhịn cười nói: “Ta biết ngươi là tốt nhất, cho nên ngoài những thù lao kể trên ra, ta lại thêm một cái, sau này ngươi muốn nghiên cứu binh khí gì đó, thiếu tài liệu gì ta giúp ngươi tìm.”

“Ta cần tài liệu gì cô nương cũng giúp ta tìm?” Ánh mắt Tả Ngạn sáng lên, trong lòng tính toán khoản giao dịch này có lợi hay không.

Bây giờ xem ra gần như là hắn chịu thiệt, nhưng nhìn về lâu dài, hắn nhất định là bên chiếm lợi thế, dù sao tài liệu hắn hao phí mỗi năm cũng là một con số khổng lồ, hắn không sở trường về kinh doanh hoàn toàn không có sức gánh vá, bây giờ có một kẻ ngu ngốc ra mặt, hắn đương nhiên vui mừng rồi.

“Đương nhiên, nhưng có một điều kiện, đó chính là vật ngươi làm ra ta có thể dùng, nếu như ngươi đồng ý, ta còn có thể cung cấp cho ngươi một số ý kiến sáng tạo, ví dụ như là vật như dù nhảy vậy.” Phượng Khương Trần tiếp tục dụ dỗ đứa trẻ đơn thuần.

Một đứa trẻ đơn thuần nào đó đấu tranh trong chốc lát, cuối cùng vẫn là nghe theo khát vọng trong lòng mình, gật đầu: “Có thể, ta giúp cô nương giết Trang Hàn, nhưng nếu như cô dám gạt ta, cho dù là có Đông Lăng Vũ Cửu Hoàng thúc và Vương gia đại công tử bảo vệ cô, ta cũng sẽ giết cô.”

Bình Luận (0)
Comment