Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1894

Chương 1894

“Yên tâm, ta cũng không đến mức hẹp hòi như vậy, không phải là tiền của ngươi sao, cái này đối với ta mà nói cũng không phải chuyện khó khăn gì, hẳn là ngươi hiểu rõ y thuật của ta, ngươi giết ta có thể lấy được hai mươi vạn lượng vàng, mà ta cứu một người, có lẽ là có thể lấy được mười vạn lượng vàng.” Lời này cũng không phải là nói đùa, khi quyết định nuôi tổ tông đốt tiền Tả Ngạn này, Phượng Khương Trần đã nghĩ xong đối sách.

Bệnh tình của Vân Tiêu không phải là chưa giải quyết sao, Vân gia nhiều tiền như vậy, nếu như nàng có thể chữa khỏi cho Vân Tiêu, cho dù không lấy được hai mươi vạn lượng vàng, mười vạn lượng vàng cũng có thể lấy được, Vân gia cũng không phải là chủ hẹp hòi, tuy nói hiện tại Vân gia bị tổn thương nguyên khí nặng nề, nhưng nàng có thể để Vân gia trả tiền theo từng kì, lần này vừa đúng có thể nuôi Tả Ngạn rồi.

Một cứu người một giết người, đều là vì tiền, nhưng kết quả lại hoàn toàn không giống nhau, dù cho Tả Ngạn không muốn thừa nhận, cũng không thể không nói Phượng Khương Trần có tiền huênh hoang, hắn cũng biết Phượng Khương Trần ra tay cứu người chính là một ngàn lượng vàng, nữ nhân này thật đúng là có thể vơ vét tiền.

“Ta tin cô.” Tả Ngạn rút kiếm bên hông ra, nhảy vút lên trời cao một cái. trực tiếp bổ nhào về phía Trang Hàn.

Trang Hàn đang đánh nhau kịch liệt với Cửu Hoàng thúc, nhưng cuộc trò chuyện của Tả Ngạn và Phượng Khương Trần, hắn cũng nghe được đôi chút, danh tiếng và thân phận của Tả Ngạn hắn biết rõ, thấy Tả Ngạn bị dăm ba câu của Phượng Khương Trần thuyết phục, trong lòng Trang Hàn kêu lên tức giận.

Nhận ra được sát khí ở phía sau, trong lòng Trang Hàn run lên, cơ thể hơi chậm lại, suýt chút nữa bị kiếm của Cửu Hoàng thúc đâm trúng, Trang Hàn vội vàng tập trung ý chí, khó khăn lắm mới tránh được một kiếm này, dưới chân xoay tròn một cái, lại tránh được đòn thứ nhất của Tả Ngạn.

Tả Ngạn lại nhào lên một lần nữa, Trang Hàn gấp gáp, hét lên: “Tả Ngạn, ngươi đừng quên ngươi là người Tây Lăng, sao ngươi có thể giúp người ngoài đối phó với người của mình.”

Tả Ngạn cũng không quan tâm Trang Hàn, chiêu kiếm đơn giản nhưng thẳng vào chỗ hiểm, Trang Hàn tức giận thở gấp, đại đao giáng xuống Tả Ngạn, trong lòng thầm mắng đứa con trai này của Đại công chúa không ra gì, ăn bên trong leo ra ngoài, lại không nghĩ đén Tây Lăng cũng xem như là đã nuôi Tả Ngạn, mấy năm nay Tả Ngạn cũng báo đáp xấp xỉ.

“Ta là sát thủ, người nào trả tiền, thì ta giết người vì người đó.” Tả Ngạn không bị lời nói của Trang Hàn ảnh hưởng, trong mắt hắn Trang Hàn chính là mục tiêu của hắn, giết Trang Hàn rồi thì hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, đời sau cũng không cần lo lắng.

Sát thủ tuy máu lạnh, nhưng có lúc cũng rất đơn giản, thế giới của bọn họ chỉ có hai chuyện, đó chính là tiếp nhận nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ.

“Tả Ngạn ngươi đừng quên, cho dù ngươi là sát thủ, cũng là con của Tả tướng, chẳng lẽ ngươi không biết, mọi thứ ngươi làm bây giờ, sẽ mang đến phiền phức như thế nào cho Tả tướng sao?” Trang Hàn hận không thể xơi tái Tả Ngạn, nhưng cũng biết bản lĩnh của Tả Ngạn, nếu một chọi một hắn còn chắc ăn, Tả Ngạn và Cửu Hoàng thúc liên thủ, hắn thật lòng không chắc chắn thành công.

“Con của Tả tướng? Ai thừa nhận? Tả Ngạn ta làm việc chưa bao giờ mượn danh của Tả tướng gì đó, đương nhiên cũng không có quan hệ với Tả tướng.” Tả Ngạn giễu cợt nói.

Hắn vô cùng không thích những người này lấy thân phận của hắn ra nói, thân phận của hắn không mang lại bất kì lợi ích gì cho hắn, dựa vào cái gì muốn hắn vì vậy mà chịu ràng buộc.

Hắn là Tả Ngạn, một người sống vì chính mình, một sát thủ giết người vì tiền.

“Tả Ngạn, ngươi làm ra thất vọng quá, đã như vậy rồi, vậy thì đừng trách ta không nể mặt Tả tướng.” Trang Hàn thấy không thuyết phục được Tả Ngạn, đành phải nói doạ, nhưng Tả Ngạn có thể xem hắn quan trọng mới có quỷ.

Có Tả Ngạn ra tay, Cửu Hoàng thúc nhẹ nhõm đi rất nhiều, cũng từ từ thu chiêu, giao chiến trận cho Tả Ngạn, thích khách do Phượng Khương Trần dùng tiền mời đến đương nhiên phải phát huy tác dụng lớn nhất, không thể lấy tiền không làm việc nhé.

Bình Luận (0)
Comment