Y là một người rất quả quyết. Một khi quyết định, y sẽ tiến hành ngay lập tức.
Tiếng nổ càng thêm kinh người. Cho dù Sở Phong trốn trong rừng, nấp đằng sau một ngọn núi thấp, nhưng vẫn bị hỏa lực hung mãnh bắn phá.
Đổi lại là những người khác, sớm đã trở thành một đống bùn nhão.
“Đạo diễn, người kia quá lợi hại, còn không sợ đạn, hỏa lực đối với hắn cũng vô dụng. Đây là người sao? Trông hắn cứ như thần tiên của lục địa vậy đó.”
Có người sợ hãi thán phục, nhìn đến choáng váng.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau quay lại cho tôi, mỗi một phương hướng, một khung cảnh cũng không thể thiếu.” Chu Ỷ Thiên rống lên, mắt đỏ ngầu, không khỏi gấp lên, đồng thời còn có kích động.
Theo những gì ah ta thấy, gã Ngưu Thần Vương này quá lợi hại, không sợ đạn dày đặc, cũng không sợ súng, hoành hành tại Bạch Xà Lĩnh.
Chu Ỷ Thiên cảm thấy, có khả năng sẽ quay được rất nhiều tư liệu kinh người.
Ầm ầm ầm...
Thỉnh thoảng Sở Phong cũng phản kích, hắn điều khiển khẩu súng dễ như trở bàn tay. Mỗi một viên đạn đều có thể cướp được tính mệnh của một người ở Sinh Vật Thiên Thần.
“Thần nhân ơi, đây chính là Ngưu Ma Đại Thánh mà tôi muốn tìm. Mau quay lại cho tôi. Nhanh.” Chu Ỷ Thiên gầm thét.
“Đạo diễn yên tâm, tôi không hề bỏ qua một phút một giây nào hết. Chúng ta đã mang đến thiết bị vô cùng tân tiến, có thể quay một cách rõ ràng khoảng cách từ rất xa.” Có người kích động nói.
“Tốt, quá tốt rồi.” Chu Ỷ Thiên dùng sức nắm tay.
Có không ít người nhìn bọn họ với vẻ cổ quái, quả thực không thể nào hiểu được, đám người này đã ngán sống hay bọn họ vốn là những tên điên?
Mặc kệ ánh mắt của người khác, đám người Chu Ỷ Thiên chỉ biết làm theo ý mình, mấy lần suýt chút nữa gặp nạn, nhưng vẫn hô to gọi nhỏ, điên cuồng truy đuổi, tiến hành quay chụp.
Một lát sau, hỏa lực bị dập tắt.
Bởi vì, trên ngọn núi đó xuất hiện thêm một Ngưu Đầu Nhân có cặp sùng màu vàng, đại khai sát giới ngay tại chỗ. “Đôi bàn tay” mở ra, các loại họng pháo liền trực tiếp biến hình, thậm chí đứt đoạn.
“Trời ơi, đó là người sao? Là một ma đầu thì đúng hơn. Các người có nhìn thấy không, hắn dùng tay không đập nát họng pháo to bằng cái đùi, không thể tin được.”
“Kia là anh em của Ngưu Thần Vương. Nghe nói tên là Ngưu Ma Vương. Đúng là tên xứng với người, ngang ngược mà cường đại, một đường quét ngang.”
Trong núi truyền đến tiếng kinh hô. Cho dù thân là dị nhân, bọn họ cũng cảm thấy tê cả da đầu, quả thực là không thể tin được, người có hình thù cổ quái kia lại hung mãnh như thế.
Tiếng súng ở nơi xa dần ngừng lại.
Bởi vì, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, Sinh Vật Thiên Thần bị tổn thất nặng nề. Đến cả cả góc áo của Sở Phong bọn họ cũng không tổn thương được, mà còn chêt rất nhiều tay súng tinh nhuệ dưới tay hắn.
Tổn thất này khá lớn. Súng vốn là một sự uy hiếp rất lớn, có thể khiến cho không ít dị nhân kiêng kỵ, không dám trực tiếp tranh đoạt quả thông màu tím với bọn họ.
Bây giờ Sở Phong một hơi xử lý hơn mười tay bắn tỉa, bọn họ không đau lòng sao được.
Vèo vèo vèo...
Bóng người này tiếp bóng người khác, một đội dị nhân phụ thuộc Mục gia, nghe theo lệnh của Mục xuất hiện. Thực lực ai nấy đều rất mạnh, cùng liên thủ tiến thẳng về hướng Sở Phong.
Tổng cộng có mười sáu dị nhân, tất cả đều là cao thủ, đều có năng lực phi phàm, viễn siêu hơn dị nhân bình thường.
Đồng thời, trong quá trình bọn họ xông lên, ai nấy đều lấy ra một cái bình thủy tinh to bằng ngón cái, bên trong chứa chất lỏng màu xanh lam, rót vào trong miệng không chút do dự.
Oành.
Luồng sóng chấn động khủng bố bộc phát. Khí tức mười sáu dị nhân tăng vọt.
Dù còn cách rất xa, nhưng các dị nhân khác đều cảm thấy tim đập nhanh, giống như đang đối mặt với một đám quái vật khổng lồ.
Mười sáu dị nhân có thực lực tăng lên gấp mười. Đây là một kết quả rất đáng sợ. Bây giờ, bất kỳ người nào nhảy ra cũng có thể bị nghiền nát.
Bọn họ tập trung cùng một chỗ, năng lực vốn đã hơn người. HIện tại chiến lực tăng lên gấp mười, quả thật là một đám quái vật bất khả chiến bại.
“Giết hắn. Tôi không cần biết lai lịch của hắn thế nào, chỉ cần giết hắn, trừ hậu hoạn vĩnh viễn là được.” Sắc mặt Mục âm lãnh, trong lòng dâng lên một ngọn lửa nhưng vẫn cố đè nén.
Hôm nay, y đã ra quyết sách sai lầm. Vì muốn cho Lâm Dạ Vũ một lời giải thích, đồng thời biểu hiện một phen trước mặt Lâm Nặc Y nhưng kết quả lại tạo thành cục diện này.
Bởi vì mệnh lệnh của y mà khiến nhiều người chết thảm, làm giảm e ngại của con người với vũ khí nóng, làm tổn hại uy nghi của Sinh Vật Thiên Thần.
Rống.
Đột nhiên, một tiếng rống to vang lên, chấn động Bạch Xà Lĩnh. Rất nhiều dị nhân cảm thấy đầu váng mắt hoa, trước mắt mọi người biến thành màu đen, suýt chút nữa té lăn trên mặt đất.
Nơi Sở Phong đứng, cát bay đá chạy, cỏ cây vỡ nát, theo tiếng hắn rống to, mười sáu tên dị nhân kêu thảm, tất cả đều thất khiếu chảy máu, sau đó ôm đầu té lăn trên mặt đất.
Cũng giống như lần trước, Mục cũng muốn dùng chiêu này đối phó hắn. Nhưng đối với Sở Phong mà nói, đơn giản giống như đồ ăn đưa đến trước cửa, chờ hắn ăn mà thôi.
“Trời ơi, chuyện gì xảy ra vậy?” Đám dị nhân chấn kinh.
Sau khi mười sáu dị nhân mạnh mẽ uống bình thuốc màu lam kia vào, bọn họ đã bộc phát khí tức vô cùng khủng khiếp, ai ai cũng đều mạnh đến mức khiến người ta run sợ.
Nhưng bây giờ, miệng mũi cả đám người đó đều đang phun máu, bị tiếng rống của Ngưu Thần Vương đánh ngã.
Sở Phong lạnh lùng vô tình, cầm thanh đoản kiếm màu đen, ra tay không chút do dự. Cho dù là dị nhân của đại tài phiệt Sinh Vật Thiên Thần cũng giết không tha.
Phập phập phập...
Hắn liên tục huy kiếm. Trong nháy mắt, mười mấy đầu người rơi xuống mặt đất, toàn bộ bị hắn giết chết, một người cũng không để lại.
“A...”
Từ đằng xa, trên ngọn núi, ánh mắt Mục đỏ ngầu. Bình thường y vẫn luôn trầm ổn, bình tĩnh, nhưng bây giờ cũng chịu không được, phát ra tiếng gào thét như dã thú.
Đây là dị nhân Mục gia y, nghe lệnh của y, do y nắm giữ. Kết quả trong nháy mắt, tất cả đều bị giết chết.
Lần trước, y đã tổn thất một đội ngũ dị nhân. Bây giờ lại bị tiêu diệt thêm một đội, mà còn là bị giết trong tay một người, một cách dễ dàng.
Hai mắt Mục đỏ bừng như sắp nhỏ máu. Y hận muốn điên lên.
Loại thuốc này có nhược điểm trí mạng.
Y biết, nhưng đã quá muộn.
Người kia lãnh khốc vô tình, trước mặt tất cả mọi người một hơi giết sạch dị nhân Mục gia, vô cùng lạnh lùng.
Trên Bạch Xà Lĩnh, tất cả mọi người đều rúng động không hiểu.
“Các người... có quay lại được không?” Chu Ỷ Thiên run rẩy, kích động hỏi những người khác.
“Đạo diễn yên tâm, đều quay lại hết rồi.” Có người nói. Đám người kia cũng đang run rẩy, kinh hãi, nhưng nhiều hơn là rúng động và kích động.
Gần đó, một đám dị nhân khác đang nhìn bọn họ như nhìn những tên điên bại não.
“Tao sẽ tự tay giết mày.” Mục đứng trên núi, nghiến răng nghiến lợi, đánh mất sự ổn trọng ngày thường.
Y ra hiệu, một chiếc trực thăng nhanh chóng bay xuống đón y nhảy lên.
Nhưng có người ra tay nhanh hơn y.
Trên bầu trời, ánh sáng bạc sáng chói. Một thân ảnh bay ngang qua bầu trời, mang theo uy áp không gì cản nổi, lao xuống hướng Sở Phong.
“Trời ơi, là Thiên Thần Cánh Bạc, y đang tấn công về phía đó.”
“Y muốn giữ uy nghiêm cho Sinh Vật Thiên Thần, không cho phép người khác mạo phạm.”
Giữa không trung, người kia phát ra quang huy thần thánh, khí tức kinh khủng, giống như một vòng mặt trời màu bạc, xé không mà đến. Y tạm thời từ bỏ Kim Cương, đánh về hướng Sở Phong.