Ánh mắt Sở Phong toát lên vẻ lạnh lùng. Hắn không muốn va chạm với người của Sinh Vật Thiên Thần. Bởi vì Lâm Nặc Y đang ở phía bên kia, nhưng bây giờ có người muốn giết hắn, hắn không thể không quyết đoán.
Sở Phong hiện thân, giơ súng trong tay lên. Đây là khẩu súng mà hắn mang đến, lãnh khốc mà vô tình, bắn về một hướng nào đó.
Ầm! Ầm! Phanh...
Trong nháy mắt, hắn bóp cò liên tiếp. Sáu tên lính tinh nhuệ vừa ra tay với hắn, toàn bộ đều mất mạng. Một viên đạn giết một người, chuẩn xác mà tàn nhẫn.
Hết thảy phát sinh quá nhanh. Lúc rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng thì mọi việc đã kết thúc.
“Trời ơi, Ngưu Thần Vương có thể tránh né viên đạn, sau đó còn triển khai phản kích, bắn chết liên tiếp sáu người của Sinh Vật Thiên Thần.”
“Tốc độ phản ứng của hắn nhanh đến mức nào? Tại sao có thể tránh thoát nhiều viên đạn như vậy?”
Mọi người không dám tin vào mắt của mình.
Mục lộ ra vẻ kinh sợ. Lúc này, y cảm thấy không lành, biết mình trêu chọc phải người không đơn giản, có thể tránh được sự tập kích của súng đạn.
Lâm Nặc Y quay đầu nhìn y.
“Tôi nhìn thấy người của chú Lâm Dạ Vũ bị hắn làm nhục, muốn nhân cơ hội này giải quyết hắn, không nghĩ đến người này quá mạnh. Tôi sai rồi.” Mục thản nhiên nói.
Chỉ mấy câu đơn giản, y muốn nói cho Lâm Nặc Y biết y ra tay chỉ vì chú của cô.
Ầm.
Trên đỉnh núi, Sở Phong một lần nữa giơ súng, nhắm một viên đạn về phía đối phương.
“Sao?” Mục hơi biến sắc. Y không phải người bình thường, có được trực giác đáng sợ. Vèo một tiếng, y đã biến mất ngay tại chỗ.
Một viên đạn sượt qua người của y.
“Người này không đơn giản.” Sở Phong kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người tránh né được viên đạn của hắn.
Có điều, đúng là Thiên Thần Cánh Bạc và Kim Cương còn kinh khủng hơn dự đoán, đã sớm không còn e ngại súng đạn nữa.
“Giết hắn cho tôi.” Ánh mắt của Mục lạnh lẽo, nhìn hướng ngọn núi nhỏ, vung tay lên ra lệnh, lộ ra sát cơ rất đáng sợ.
Trên ngọn núi, một họng pháo đáng sợ chuyển động, hướng về phía Sở Phong trên đỉnh núi.
Đồng thời, trên không còn có máy bay trực thăng được trang bị vũ trang tấn công Sở Phong.
“Mục, anh muốn giết tôi? Hôm nay vừa lúc kết thúc ân oán với anh lần trước luôn.” Ánh mắt Sở Phong phát ra sát khí.
Từ đằng xa, trên một ngọn núi, họng súng đen ngòm đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, trút xuống hỏa lực đáng sợ, đánh vào ngọn núi nhỏ cách đó không xa.
Sở Phong thả người nhảy lên, cả người từ trên núi nhào xuống, giống như một con chim đại bàng, từ vách núi cao chót vót bên trên rơi xuống, tiếng gió rít gào vang lên bên tai.
Oành.
Trên đỉnh núi, sáu bảy viên đạn đồng thời bắn ra, phát ra ánh sáng hừng hực. Tiếng nổ rất lớn, rúng động cả Bạch Xà Lĩnh. Cả dãy núi rung lên, đất đá bay loạn xạ, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Tất cả dị nhân đều run rẩy, Sinh Vật Thiên Thần quá độc ác, dám sử dụng súng nhắm vào dị nhân, ai có thể chống đỡ được chứ?
Sóng nhiệt cuồn cuộn bành trướng. Bên trên ngọn núi, cổ thụ gãy đổ liên tục, hóa thành tro tàn. Đỉnh núi cũng bị gọt mất, rất nhiều đất đá bị nóng chảy.
Cảnh tượng đó khiến cho người ta sợ hãi. Chẳng còn thấy đỉnh núi đâu nữa, chỉ còn lại một quả núi trụi lủi, cháy đen một mảnh.
Nếu Sở Phong bước chậm một bước, hậu quả khó mà lường được.
Hắn không thể không cảm thán, thời đại hậu văn minh này, các nhà đại tài phiệt khống chế nguồn sức mạnh quá kinh người. Ngay cả các loại vũ khí nóng cũng có được. Đó là điều mà người bình thường căn bản không dám tưởng tượng.
Thời đại hậu văn minh, khi tái tạo lại trật tự, lúc đầu các tài phiệt trở thành một lực lượng trọng yếu, tham gia vào rất nhiều quy tắc chế định.
Đã nhiều năm như vậy, bọn họ luôn điệu thấp, không lộ diện trước mặt người đời, nhưng ai có thể nghĩ đến, trong thời khắc mấu chốt lại có thể khủng bố như vậy.
Sở Phong lao xuống từ trên núi, tiến vào trong khu rừng, sau lưng là đạn bay vèo vèo, đá văng tứ tung, ngọn núi nhỏ kia đã bị thấp đi một đoạn.
Một cục đá rơi trúng người Hoàng Ngưu. Nó đau đớn gầm nhẹ một tiếng, không phải nó phản ứng chậm mà là vì nó mặc áo da thú, đứng thẳng mà chạy thì quá khó chịu.
Hoàng Ngưu lảo đảo, suýt chút nữa bị quẳng ra ngoài. Cũng may nó da dày thịt béo, sức lớn vô cùng, đổi lại là người khác, bị một tảng đá nặng đến tám trăm cân đập trúng, xương cốt đã sớm đứt gãy.
Dù vậy, Hoàng Ngưu vẫn nổi giận, rít lên một tiếng thâm trầm. Con ngươi của nó phát ra chùm sáng màu vàng, tập trung vào ngọn núi phía xa.
“Hỏa tiễn bên kia giao cho mày.” Sở Phong nói.
Hắn biết, Hoàng Ngưu cũng chẳng phải loại hiền lành gì, đoán chừng sẽ tiến lên, hủy diệt những họng pháo đen ngòm kia, chắn chắn sẽ có vài người gặp phải tai ương.
Cùng lúc đó, Sở Phong cũng hành động, hắn phóng đến một bên khác, muốn đích thân tìm Mục tính sổ. Đã chém giết đến tình trạng này rồi, hắn cũng chẳng thèm quan tâm đến việc đối phương có phải là một thành viên quan trọng của Sinh Vật Thiên Thần hay không nữa.
Dám nhằm vào hắn, muốn đẩy hắn vào chỗ chết, bất luận là ai, hắn cũng sẽ giết không tha.
Tốc độ Sở Phong quá nhanh, khoảng cách mấy trăm mét hắn chỉ cần một giây. Rất nhiều người nhìn thấy, dường như hắn nhấc chân một cái là đã nhảy xa đến mấy chục thước.
Ầm ầm ầm.
Trong quá trình này, vô số đạn quét tới, đánh vào phía sau hắn. Đây quả thật là như mưa trút xuống, đánh gãy rất nhiều đại thụ, khiến chúng ngã xuống ầm ầm.
Đạn quá dày đặc.
Oành.
Càng lúc càng có nhiều đạn pháo rơi xuống, trong núi dần bốc lên ánh lửa hừng hực, tản ra nhiệt độ kinh khủng, tan chảy cả đất đá.
Điều khiến người ta rúng động chính là, không một viên đạn nào bắn trúng Sở Phong. Hắn không ngừng thay đổi phương hướng, luôn có thể tránh né được. Những khẩu súng phun ra ngọn lửa chỉ có thể đuổi theo đằng sau hắn.
Rất nhiều dị nhân trợn tròn mắt, nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mặt. Bọn họ bị chấn động, vừa hoảng hốt lại đồng thời cảm thấy hâm mộ, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Đây là bản lĩnh mà bọn họ tha thiết ước mơ. Ngày sau, khi đối mặt với họng súng, nhất định phải vượt qua được cửa ải này, mà người này đã sớm làm được.
Động tác Sở Phong rất nhanh, hắn nghiêng người một cái, liền di chuyển đến nơi cách đó mười mấy mét. Một lần nhảy lên, chính là khoảng cách mấy chục thước. Tốc độ đó thật đáng sợ.
Trong chiến trường, hắn giống như một luồng ánh sáng, nhanh vô cùng, dùng cảm giác vượt xa người bình thường để lẩn tránh các loại nguy hiểm, bay nhanh qua mưa bom bão đạn.
Rất nhiều người đều hóa đá, đây là con người sao? Tại sao lại làm được đến bước này?
Lâm Nặc Y cũng cảm thấy chấn động. Cô biết mình đã gặp phiền phức lớn. Sinh Vật Thiên Thần và Bồ Đề Cơ Nhân chuẩn bị đối kháng nhau, căn bản không nên trêu chọc đại cao thủ siêu cấp như thế.
Mục biến sắc. Tuy đã lường trước khả năng siêu việt của người kia nhưng kết quả, y phát hiện người kia còn lợi hại hơn sự tưởng tượng của mình. Đây là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm.
“Nhất định phải tiêu diệt hắn, tập trung tất cả hỏa lực giết chết hắn cho tôi.” Mục cắn răng nói.
Ánh mắt y băng lãnh. Đã trêu chọc, vậy thì phải nhổ cỏ tận gốc, nhân cơ hội này trảm diệt. Nếu không, tương lai nhất định sẽ trở thành họa lớn.