Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 100 - Chương 99: Kim Cương (2)

Thánh Khư Chương 99: Kim Cương (2)

Cách đây không lâu, con quái vật dài mười mấy mét mạnh mẽ đâm tới, một đường nghiền ép, ngay cả thụ nhân cao mười mấy mét cũng bị nó dễ dàng giết chết.

Bây giờ, một con người lại có thể dễ dàng đập bay con quái vật còn lại. Xét về sức mạnh mà nói, người này còn đáng sợ hơn cả quái vật.

Con quái vật trở mình bò lên.

Ánh mắt của nó mang theo lửa giận, chỉ thiếu một chút nữa thôi, nó đã nuốt được quả thông, nhưng bị người ta ngăn lại đúng thời khắc quan trọng.

Đồng thời, hai mắt của nó hiện lên vẻ kiêng dè. Vừa rồi người kia chỉ dựa tung một nắm đấm đã đánh nó ngã nhào. Điều này khiến cho trong lòng nó hơi hốt hoảng.

Vèo.

Con quái vật vẫn lựa chọn tấn công. Quả thông sắp chín rồi, lại gần trong gang tấc, làm sao nó có thể cam tâm bỏ qua?

Trên thực tế, Kim Cương cũng hành động, so với nó còn nhanh hơn. Khoảng cách mấy chục mét, bước chân của hắn ta giống như súc địa thành thốn, chớp mắt đã đến.

“Ầm.”

Lần này, hắn ta nắm chặt quyền ấn, lực đạo tung ra cũng lớn hơn, nện vào một bên miệng của con quái vật, đánh răng của nó rơi đầy đất, máu văng tung tóe.

Con quái vật một lại lần nữa bay ra, nện xuống một nơi xa hơn. Sức lực cỡ này khiến cho nó không chịu nổi.

Con quái vật vốn ngang ngược vô cùng, kết quả lại gặp một người ác hơn, chỉ vận dụng man lực mà đã ngăn chặn được nó.

Trên mặt đất xuất hiện mấy cái răng dài hơn một thước, sắc bén vô cùng, mang theo màu đỏ thắm, nhìn thấy mà giật mình.

“Hắn ta chính là Kim Cương. Quả nhiên dũng mãnh phi thường, sức mạnh vô cùng đáng sợ.”

“Kim Cương đến, nhất định sẽ tranh cao thấp với Thiên Thần Cánh Bạc. Hôm nay chúng ta cũng không uổng phí đến đây.”

Rất nhiều người kích động đến mừng rỡ.

Vừa rồi còn đang lo lắng con quái vật kia quá kinh khủng, bây giờ bọn họ đã không còn bận tâm đến nó nữa. Có Kim Cương ở đây, căn bản không thành vấn đề.

Giữa không trung, Thiên Thần Cánh Bạc cũng hành động, y mang theo hào quang màu bạc, rơi xuống ngọn núi cách đó không xa.

Ở đó có một số người, là nhân vật quan trọng của Sinh Vật Thiên Thần.

Lâm Nặc Y đứng trên đỉnh núi, dáng người thon dài, thanh lãnh diễm lệ, tóc dài rủ xuống thắt lưng. Trên gương mặt trắng muốt của cô không nhìn ra bất cứ biểu hiện gì.

Thiên Thần Cánh Bạc hạ xuống, đứng sóng vai với cô.

Sau khi mọi người nhìn thấy, sắc mặt không khỏi khác thường.

Lâm Nặc Y từng được người ta chụp lén góc nghiêng, lúc đó, chỉ mỗi tấm ảnh cũng đủ làm người ta cảm thấy cô quá đẹp. Chuyện giữa cô và Thiên Thần Cánh Bạc trở thành chủ đề lôi cuốn. Bây giờ tận mắt nhìn thấy, bọn họ cảm thấy cô còn đẹp hơn trong hình đến mấy lần.

Trên đỉnh núi xuất hiện thêm một chàng thanh niên, cũng khá xuất chúng, rất anh tuấn. Y đến bên cạnh Lâm Nặc Y, không ngừng dặn dò một số người, bắt đầu bố trí mọi việc.

“Mục?”

Sở Phong nhìn sang hướng đó, dần dần nhận ra những người này.

Hắn đã từng nhìn qua tấm ảnh của Mục, cũng biết quan hệ giữa y và Hứa Uyển Thanh không tầm thường, vì thế vẫn luôn lưu ý.

Oành.

Giữa sân, con quái vật bị Kim Cương nện bay ra ngoài một lần nữa, nện gãy một cây cổ thụ, gây ra động tĩnh vô cùng lớn.

Rất nhiều người chú ý đến, Kim Cương giống như chỉ hoạt động gân cốt, cũng không có ý định ra tay giết chết con quái vật.

Mọi người đều biết, đối thủ của hắn ta chính là Thiên Thần Cánh Bạc, hắn ta hoàn toàn không xem con quái vật kia ra gì. Lúc này chỉ là lúc hắn ta thư giãn tay chân mà thôi.

Con quái vật nổi giận, há miệng phun ra ngọn lửa màu đen, mang theo mùi lưu huỳnh. Xem ra nó đã bắt đầu liều mạng.

Hiển nhiên, Kim Cương cũng không muốn tốn nhiều thời gian với nó. Xoạt một tiếng, hắn ta rút một thanh trường đao sáng như tuyết sau lưng ra, vừa mới cất bước đã vọt xa mấy chục mét, nhanh chóng đến gần.

Phụt.

Đao quang lóe lên, sáng như ngân hà, chiếu lên dãy núi chói rực. Một cái đầu thật to mang theo luồng máu bay ra ngoài.

Chỉ một đao mà thôi, Kim Cương đã giết chết con quái vật. Trước kia quả nhiên chỉ là hoạt động gân cốt.

“Mau, có quay lại không? Đây chính là tư liệu quý giá nhất, không phải hiệu ứng đặc biệt, nó sẽ trở thành một bộ phim thần thoại cấp sử thi.”

Trong thời khắc khẩn trương như vậy, lại có người thúc giục la to.

Mọi người khẽ giật mình, sau đó liền nhìn thấy gã đạo diễn Chu Ỷ Thiên cùng với một số người mang theo thiết bị quay chụp, thu lại toàn bộ cảnh tượng ở đây.

“Thiên Thần Cánh Bạc, Kim Cương, bọn họ sẽ trở thành anh hùng vô địch trong bộ phim của chúng ta.” Chu Ỷ Thiên có vẻ hơi kích động.

Không ai để ý đến anh ta, cũng không ai chú ý.

Tất cả mọi người đều bị sức chiến đấu đáng sợ của Kim Cương làm cho chấn kinh. Phật đao đã ra, ai dám tranh phong?

“Kim Cương, bên này.”

Trên ngọn núi, Thiên Thần Cánh Bạc lên tiếng, hai cánh chấn động, ánh sáng lưu chuyển. Y bay sang hướng khác, vừa bay vừa nhìn xuống đám dị nhân.

Y cao cao tại thượng, đối với các dị nhân khác mà nói, y giống như thiên thần.

Kim Cương ngẩng đầu, giống như đã sớm hiểu ý, biết giữa bọn họ tất sẽ có một trận chiến. Hắn ta chạy trên mặt đất, tốc độ rất nhanh, đảo mắt đã chạy đến nơi xa.

Mọi người kinh hãi. Đây là chạy trên mặt đất sao? Tốc độ không khỏi quá nhanh đi. Chim bay cũng chưa chắc có thể so sánh được với hắn ta.

Oành.

Từ đằng xa, tại ngọn núi khoáng đạt, Thiên Thần Cánh Bạc và Kim Cương giao thủ, trận đại chiến tuyệt thế đã bắt đầu.

“Xuất kích. Quả kia chỉ có thể thuộc về Sinh Vật Thiên Thần chúng ta.” Mục lên tiếng ra lệnh.

Y vung tay lên, rất nhiều dị nhân đều hành động, chạy đến chỗ quả thông, chiếm cứ địa hình có lợi. Lúc này quả thông đã sắp chín rồi.

Cùng lúc đó, mọi người giật mình phát hiện, trên một số ngọn núi xuất hiện họng pháo đen ngòm, chấn nhiếp tất cả mọi người.

Từ đằng xa truyền đến tiếng nổ. Một số máy bay trực thăng như quái thú sắt thép nhanh chóng bay đến, xoay quanh trên dãy núi.

Cả đám người biến sắc. Những người kia mang theo vũ khí quá kinh người. Chỉ cần khai hỏa, là có thể hủy đi một khu vực rộng lớn rồi.

“Chu Toàn, cậu mau chạy đi.”

Trên đỉnh núi, Sở Phong thì thầm, vô cùng nghiêm túc, thậm chí giọng điệu giống như ra lệnh, bảo Chu Toàn lập tức rời khỏi khu vực này. Hắn có một dự cảm không ổn.

Một cảm giác nguy hiểm đang dần dâng lên trong lòng hắn.

Chu Toàn biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, không nói hai lời, nhanh chóng xuống núi, sau đó vắt chân lên cổ phi nước đại, chỉ trong chớp mắt đã chạy được trăm mét.

Trong lòng Sở Phong chấn động, trên cơ thể có rất nhiều bộ phận đau nhức. Cảm giác bây giờ rất giống lúc trước. Có người đang cầm súng nhắm vào hắn.

“Dám khiêu khích người của Sinh Vật Thiên Thần ta, giết.”

Từ đằng xa, Mục lạnh lùng nói, trên gương mặt anh tuấn mang theo sự lãnh khốc. Y vung tay lên, hạ xuống một mệnh lệnh nào đó.

Ầm ầm ầm.

Một khắc này, súng có đường kính lớn bắn ra, hỏa lực hung mãnh, bay thẳng đến ngọn núi nơi Sở Phong đang đứng. Tốc độ của đạn vượt qua cả tốc độ âm thanh, toàn bộ nhắm vào đỉnh núi.

Sở Phong đã sớm động, như con mãnh thú xuống núi, hướng sang một ngọn núi khác, tránh thoát tất cả mọi viên đạn.

Hoàng Ngưu nổi giận, động tác nhanh chóng, cũng tránh né sang đỉnh núi bên này.

Bình Luận (0)
Comment