Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 99 - Chương 98: Kim Cương (1)

Thánh Khư Chương 98: Kim Cương (1)

Rống.

Trên mặt đất, một con quái vật rống to, rồi bỗng nhiên vọt lên không trung mấy chục mét, vừa vung cự trảo sắc bén, vừa mở to cái miệng máu tấn công về phía người đàn ông.

Nó quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến, giống như một tia sét màu xanh xẹt qua không trung, khiến cho cả đám người phải thốt lên tiếng thét kinh hãi.

Vèo!

Ánh sáng lóe lên, chàng thanh niên biến mất ngay tại chỗ, tránh được cái miệng máu đang lao đến.

Đồng thời, thân hình y lay động, triển khai thế công giữa không trung, đôi cánh màu bạc xòe rộng ở phía sau, bùng nổ ánh sáng thần thánh, chiếu sáng cả bầu trời.

Sau đó, y lao xuống, tấn công vào phần eo của con quái vật.

Ánh sáng bạc bộc phát. Rất nhiều người đều không mở được hai mắt, có cảm giác nơi đó giống như có một mặt trời màu bạc, nổ tung giữa trời, sáng chói vô biên.

Phụt!

Máu bắn tứ tung, văng thành từng mảng lớn trên bầu trời.

Con quái vật phát ra tiếng thét dài thê lương. Nó bị cắt thành hai đoạn, từ trên không trung rơi xuống.

Lúc này, tất cả mọi người đều rúng động.

Thực lực như vậy cường đại đến cỡ nào?

Quái vật ngay cả hỏa tiễn cũng không giết chết được, đạn cũng không thể xuyên thủng, kết quả nó lại bị bóng người trên bầu trời chém ngang lưng.

Một số người nhìn thấy, chàng thanh niên rơi xuống, đôi cánh màu bạc phát sáng đằng sau, như thiên đao chém xuống, bổ trúng cơ thể con quái vật.

Cảnh tượng chấn động khiến tất cả sợ ngây người.

Chàng thanh niên đứng giữa không trung.

Mái tóc màu bạc của y rũ xuống thắt lưng, vô cùng tuấn lãng, hai mắt tản ra ngân mang, khí chất hơi lạnh nhưng lại rất siêu nhiên. Đôi cánh màu bạc đằng sau, toàn thân phát ra ánh sáng bạc, như thần giáng thế.

Người này quá xuất chúng.

“Thiên Thần Cánh Bạc.”

Sau mấy phút im lặng, cả đám người kêu to lên. Năng lực của người này sao lại kinh khủng đến vậy, chỉ vừa ra đòn là đã có thể giết chết con quái vật khủng bố, khiến cho người ta phải rúng động kia.

“Không hổ danh là người đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, mạnh đến mức không còn gì để nói.” Có người tán thưởng.

Một số nữ dị nhân lớn tiếng thét lên, không ngừng kêu tên Thiên Thần Cánh Bạc.

Bên phía Bồ Đề Cơ Nhân, nữ thần quốc dân Đinh Tư Đồng cũng nhìn chăm chú sang bên này, trong con ngươi mỹ lệ lóe lên thần mang. Một kích vừa rồi có thể nói là tuyệt thế vô song.

“Đinh Tư Đồng, nữ thần của tôi, nhìn bên này nè, tôi đang ở đây nè.” Chu Toàn không biết xấu hổ, thừa dịp hiện trường hỗn loạn, đứng trên đỉnh núi la to với Đinh Tư Đồng.

Thân là dị nhân, năm giác quan vốn rất nhạy cảm.

Đinh Tư Đồng nghe xong, xoay người nhìn thoáng qua bên đó, liền thấy ba người đầu trâu, không khỏi ngạc nhiên, sau đó dùng bàn tay che miệng mỉm cười.

Chu Toàn lại càng kích động, nhảy lên kêu to hơn.

Hoàng Ngư nhìn thế thì cực kỳ ngứa mắt, tức giận đến mức suýt chút nữa đã dùng móng đạp gã xuống núi.

Sở Phong đang suy nghĩ, ước định chiến lực của Thiên Thần Cánh Bạc.

Một kích kia quả thật rất đáng sợ, chém thẳng ngang lưng con quái vật, có thể thấy được đôi cánh kia sắc bén đến cỡ nào. Đạn, hỏa tiễn cũng không xuyên thủng con quái vật, y lại có thể chém ngang dễ dàng như thế.

Giữa không trung, Thiên Thần Cánh Bạc đứng yên bất động, ánh sáng màu bạc bao phủ toàn thân, vừa thần thánh lại vừa siêu nhiên.

Y mặc một bộ quần áo màu bạc, hòa lẫn với mái tóc dài và đôi cánh sau lưng, càng có vẻ xuất chúng, giống như thần linh đang nhìn ngắm chúng sinh.

Trên mặt đất, con quái vật kia bị đứt thành hai đoạn, nằm trong một vũng máu lớn. Nham thạch, cỏ cây, bùn đất xung quanh đều đỏ tươi, nhìn thấy mà giật mình.

Con quái vật dài mười mấy mét, đao thương bất nhập, không sợ súng, giết hàng chục dị nhân, kết quả lại bị chém ngang lưng ở đây.

So sánh trước sau, rất nhiều người đều cảm thấy trong lòng rúng động. Thiên Thần Cánh Bạc quả nhiên đáng sợ, phong thái hơn người.

Rống.

Con quái vật còn lại phát ra tiếng rống như sấm rền. Nó há to cái miệng đỏ tươi như máu, ngửa đầu nhìn không trung, hai mắt đỏ bừng, phát ra tiếng kêu thê lương.

Một số người che lỗ tai lại, lộ vẻ đau đớn. Sóng âm mà con quái vật này phát ra có lực sát thương rất lớn.

Có thể nhìn thấy, ở xung quanh một số cỏ cây, đá vụn bay tán loạn. Trong tiếng rống to của nó, bụi mù ngập trời.

Dường như nó muốn lao lên trên không trung, báo thù cho bạn tình của mình.

Thiên Thần Cánh Bạc lơ lửng giữa bầu trời, im lặng không nói, con ngươi màu bạc lập lòe. Y từ trên cao nhìn xuống, gương mặt không chút gợn sóng, trấn định ung dung.

Xoạt một tiếng, con quái vật cử động, cơ thể khổng lồ dài mười mấy mét nhanh nhẹn mà mạnh mẽ, như một luồng điện màu xanh, chỉ trong chớp mắt đã vượt xa mấy chục thước.

Nhưng nó cũng không lao lên không trung, mà nhào về phía cây nhỏ cách đó không xa, muốn nuốt trọn quả thông màu tím.

Dù con mắt đỏ bừng mang theo cừu hận, nhưng nó vẫn cố áp chế thú tính của mình, lựa chọn chạy về phía trước, muốn tranh đoạt loại quả kỳ lạ kia. Chỉ cần nuốt vào, thực lực của nó sẽ tăng mạnh.

Lúc đó, nó có thể xông ra khỏi núi Thái Hành Sơn, hoành hành ở khu vực phía Bắc, từ đó tiến quân đến ngọn núi thần bí nổi tiếng kia.

Về phần kẻ thù ư, một khi thực lực tăng mạnh, có thể đồ sát toàn bộ.

Kết quả này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Con quái vật với hai mắt đỏ bừng không tấn công theo bản năng, đúng là có chút cổ quái.

Cuồng phong gào thét, theo tốc độ di chuyển của nó, mặt đất rạn nứt. Bởi vì nó rất nặng nề, mỗi lần vọt lên, đều là xa mấy chục thước, khiến cho cả vùng đất phải run rẩy.

“Mau ngăn nó lại.” Một số người kêu lên sợ hãi.

Dù có thế nào, cũng không ai muốn nhìn thấy quả thông màu tím rơi vào miệng con quái vật.

Đùng.

Giống như một mặt trời lơ lửng bị người ta gõ thật mạnh, phát ra tiếng vang như sấm, truyền đi tứ phương.

Tiếp theo, mọi người nhìn thấy, con quái vật dài mười mấy mét bị hất bay ra ngoài, nện vào vùng núi phía xa. Những cây cổ thụ bị bẻ gãy, đất đá văng tung tóe.

Tình huống gì thế này? Rất nhiều người choáng váng, không hiểu.

Giữa sân xuất hiện thêm một người, đứng cách cây nhỏ không xa. Chính hắn ta là người đã đánh bay con quái vật ra ngoài. Tình huống này khiến người ta kinh ngạc, cả không gian lập tức yên tĩnh lại.

Hắn ta mặc một bộ quần áo luyện công rất rộng. Cả người nhìn qua rất rắn chắc, không có cơ bắp phồng lên nhưng hình thể lại vô cùng tráng kiện.

Chỉ một cái liếc mắt nhưng cũng đủ khiến cho người ta cảm thấy hắn ta có được sức mạnh rất kinh người.

Người này rất đặc biệt. Dung mạo không đến mức anh tuấn, nhưng khí chất lại xuất chúng, giống như đồng tử cầm hoa, yên tĩnh mà lại ẩn chứa sức mạnh đáng sợ.

Tóc của hắn ta được cắt ngắn, làn da trong suốt, có màu vàng nhạt giống như hoàng ngọc, mang theo vẻ óng ánh, tuyệt không phải người bình thường.

Thể phách của hắn ta vô cùng tráng kiện, có một luồng khí tức cương dương, hai mắt sáng ngời có thần.

“Hắn ta là... Kim Cương?”

Có người thất thanh kêu lên, đoán ra được thân phận của người này.

Bốn vị đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp lại đến thêm một vị, Kim Cương.

Một kích mà thôi nhưng lại đánh bay con quái vật ra ngoài. Hắn ta có sức mạnh lớn đến cỡ nào?

Bình Luận (0)
Comment