Sở Phong tuyên truyền như vậy, lập tức khiến một đám người trợn mắt, sau đó rất nhanh nguyền rủa.
Nếu thịt Thiên Thần của ngươi nhiều thì không tính, có thể năn nỉ để mua. Nhưng ngươi đã bán sạch, lại còn tạo thế như vậy, đúng là hèn hạ, xấu hổ.
Nhất là một số nam nữ trẻ tuổi, có một số người đang chờ mong đá thử vàng trong tình yêu, nhưng cũng có một số oán nam oán nữ chỉ muốn xé Sở Phong ra.
Bất kể nói như thế nào, thịt Thiên Thần rất đắt hàng, quả thật đắt hàng đến mức rối tinh rối mù.
Lúc này, ngay cả sinh linh trên tinh cầu Thiên Thần đều biết đến chuyện này. Vốn bọn họ đã rời khỏi tinh hải, cao cao tại thượng, khinh thường chú ý đến những chuyện như vậy. Nhưng bây giờ không còn cách nào khác, bởi vì nó dính đến bọn họ.
“Muốn chết.” Sau khi vị Thiếu thần kia biết, một chưởng vỗ nát cả một động phủ, giận dữ xuất quan.
Cùng ngày, Sở Phong đem gần mười nghìn cân thịt Thiên Thần còn lại bán được bốn tỷ tiền vũ trụ, nhưng vẫn bị tranh mua.
Hắn cảm thấy hối hận vì mình đã bán quá sớm, kiếm không được bao nhiêu.
“Nhiều tiền vũ trụ như thế, ta có thể mua sắm một số thiên tài địa bảo trong vũ trụ, ví dụ như dịch Thiên Thần ở chợ đen, bí kiếp...” Gương mặt Sở Phong tràn ngập nụ cười, vui vẻ vô cùng.
“Ta nói, Thiếu thần của tộc Thiên Thần, ngươi hãy mau tranh thủ đến đi, ta còn chuẩn bị bán thịt nữa. Nghĩ đến, chất lượng thịt của ngươi cao hơn nhiều.” Hắn kiêu ngạo nói.
Đồng thời hắn cũng hô to: “Ngụy Hằng, Ngụy trứng thối, ngươi đã suy nghĩ chưa? Phải chăng nên tiếp nhận lời khiêu chiến của ta?”
Vốn không thèm đếm xỉa đến, cảm thấy đã thoát khốn khỏi vòng xoáy, lúc này mặt Ngụy Hằng xụ xuống, rất muốn chửi cha mắng mẹ. Ngươi không phải để ý đến tộc Thiên Thần sao? Tại sao còn nhớ mãi không quên ta thế? Lần nào cũng nhắc đến. Mẹ nó, ngươi muốn chết mà.
Trên thực tế, động tĩnh bên trong tinh không quá lớn, các bên phản ứng quá kịch liệt, một số anh kiệt kinh khủng muốn lên đường.
Có một số nhân vật thiên kiêu sắp đặt chân lên Trái đất.
Cũng trong ngày đó, Ngụy Hằng danh xưng dưới chòm sao thứ chín rốt cuộc đã đáp lại.
Gió nổi mây phun, đại thời đại đã đến.
Sở Phong không thèm quan tâm những thứ này. Hắn chuẩn bị đến núi Bất Diệt tìm hiểu đám người hoàng ngưu ra sao? Thuận tiện ở đó uống dịch Thiên Thần, một lần nữa tiến hóa, tăng cường đạo hạnh.
Sở Phong muốn đến núi Bất Diệt. Đã một khoảng thời gian không đến đó, không biết hoàng ngưu, đại hắc ngưu, hổ Đông Bắc, lão Lư và cóc Âu Dương Phong như thế nào, phải chăng có nhắn nhủ gì trên vách đá cho hắn hay không.
Nghĩ đến những thứ này, trong lòng Sở Phong lại chập trùng. Hắn nhớ đến khoảng thời gian ở cùng với bọn họ. Nếu mấy người đó ở đây lúc này, nhất định sẽ náo nhiệt hơn nhiều.
Nếu có lão lưu manh đại hắc ngưu cùng đi bắt cóc thần tử, đi săn thánh nữ, sau đó mang ra đấu giá, nhất định sẽ càng thêm thông thuận.
Cộng thêm hổ Đông Bắc và lão Viên, cảnh tượng đó thật sự không thể tưởng tượng được.
Về phần Âu Dương Phong, nếu để cho nó liếc mắt nhìn thần tử, thánh nữ các lộ, thánh nhân vực ngoại, đoán chừng không cần nó nói thêm câu nào, khắp nơi trên Trái đất này đều là địch của nó.
Đúng là có chút hoài niệm. Sở Phong nhớ đến khoảng thời gian ở cùng bọn họ. Mặc dù gặp phải đủ loại nguy hiểm, chuyện phiền phức không ít, nhưng lại rất vui vẻ.
“Ta đoán, động phủ dưới đáy biển xuất thế còn phải mất một khoảng thời gian nữa. Ta không còn thời gian, cũng không có tâm trạng ở lại đây. Các ngươi hãy chú ý, nếu nó xuất thế, cứ trực tiếp giết vào, tranh đoạt cơ duyên và tạo hóa.”
Trước khi rời đi, Sở Phong mời Nguyên Ma, Tử Loan ăn ngư yến trên thuyền lớn, nói cho bọn họ biết cứ buông tay buông chân mà làm, không cần kiêng kỵ thứ gì.
Thịt tộc Thiên Thần lượn lờ ánh sáng, mùi hương nồng đậm bay xa đến vạn dặm.
Nguyên Ma dã tính mười phần, ngoạm một miếng thịt lớn, uống một chén rượu lớn. Gã nào thèm để ý Sở Phong nói gì, đúng là kiệt ngạo khó thuần.
Tử Loan ăn giống như gà mổ thóc, không ngừng gật đầu, chỉ ước gì hắn đi nhanh thật nhanh. Ngày nào nhìn thấy tên ma đầu này, trong lòng nàng vẫn luôn hốt hoảng, giống như tiểu tức phụ bị khinh bỉ.
Về phần thần tử Triển Hạc và thánh nữ rất có tư thái Lý Phượng thì ổn hơn, tuyệt không nghịch lại Sở Phong.
Sở Phong đóng lại quang não. Bởi vì bây giờ ngươi liên lạc với hắn quá nhiều, có lão quái vật muốn mua thịt tộc Thiên Thần, còn có người thần bí cầu mua thánh nữ, đúng là loạn cả lên.
“Có người gửi tin nhắn cho ngươi.” Lúc này đôi môi đỏ của Tử Loan chu thành hình chữ “o”, ánh mắt xinh đẹp mở to, không khỏi giật mình.
“Là mấy người muốn mua thánh nữ, hoàng nữ. Nói cho bọn họ biết, tạm thời không có hàng. Chờ sau khi ta trở về sẽ đi săn tiếp. Bản thân ta cũng muốn giữ lại mấy côi bảo cấp thánh nữ. Cho dù góp không đủ, cũng phải có được Cửu Mỹ Đồ chứ.” Sở Phong bình tĩnh đáp.
Tử Loan, Lý Phượng nghe xong, vầng trán trắng muốt hiện lên hắc tuyến, chỉ bĩu môi nhưng không dám phản bác.
“Mà này, trong số các thánh nữ, thần nữ, hoàng nữ nổi tiếng, Lam Thi là người nổi danh nhất hiện nay đúng không?”
Nguyên Ma nói: “Đúng vậy, là Ánh Trích Tiên, thiên kiêu thần nữ, đồng thời là minh tinh nổi danh nhất tinh không, đến từ mười vị trí đầu, đệ đệ là Ánh Vô Địch, ngươi dám bắt sao?”
Sở Phong không thèm để ý: “Nàng ta còn chưa đến Trái đất, cũng chẳng có thù với ta, ta chẳng có hứng thú ra tay. Các ngươi thay ta lưu ý, nếu có cừu gia đến, ví dụ như chị hoặc em gái Thiếu thần, lập tức liên lạc với ta.”
Bất luận là Nguyên Ma hay là Triển Hạc, vẻ mặt người nào cũng quỷ dị. Ma đầu này đúng là gan lớn không biên giới, muốn làm xằng làm bậy? Vị thiếu thần kia còn không đánh tới, hắn đã để ý đến chị em nhà người ta.
“Ừm, ở đây ta có tin tức quan trọng, các ngươi lạc đề rồi.” Tử Loan lên tiếng.
“Chúng ta đang bàn về mỹ nữ, ngươi làm gì mà bất mãn thế?” Nguyên Ma lườm nàng một cái.
“Thứ chín tinh không, thánh nhân Ngụy Hằng đã lên tiếng. Ông ấy nói ngươi còn dám nói xằng nói bậy, một ngón tay đè chết ngươi.” Tử Loan thông báo cho Sở Phong biết.
Lời nói của Thánh nhân tộc Tây Lâm Ngụy Hằng hơi có vẻ miệt thị, giống như lần trước ông ta đến Trái đất vậy. Ông ta đứng trên cao quan sát hành tinh sinh mệnh này, cao cao tại thượng, tàn nhẫn và lên tiếng một cách khinh miệt.
“Lão Ngụy trứng thối đó đã đáp ứng ta rồi sao?” Sở Phong kinh hãi nói.
“Nhưng ông ấy khinh thường ứng chiến, nói ngươi không có tư cách. Khi ông ta tung hoành vô địch, còn không biết ngươi là hạt bụi chỗ nào.” Tử Loan thuật lại.
“Ngụy Hằng!” Sở Phong tắt nụ cười, đằng đằng sát khí. Hắn nghĩ đến lão thánh nhân Minh Thúc bị Ngụy Hằng chặt đầu, ướp gia vị trong bình, hận không thể lập tức giết qua, xông đến tộc Tây Lâm.
Năm đó, tinh không thứ chín đúng là kinh diễm thiên hạ, bây giờ lại càng danh chấn tinh hải, danh xưng tuyệt đỉnh thánh nhân, quét ngang không đối thủ cùng giai, vô cùng kinh khủng.