Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 104 - Chương 103: Khinh Thường (2)

Thánh Khư Chương 103: Khinh thường (2)

“Rốt cuộc thì Ngưu Thần Vương cũng không thể so được với Thiên Thần Cánh Bạc, vẫn có sự chênh lệch không nhỏ.” Có người thấp giọng nói.

“Tôi chỉ có thể đồng tình với anh ta mà thôi. Đánh với ai không đánh, lại đi đấu tay đôi với dị nhân đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp. Kết cục đã được quyết định từ lâu.” Có người lắc đầu.

Mọi người xem ra, nếu không có điều gì ngoài ý muốn xảy ra, cho dù Ngưu Thần Vương có mạnh hơn, cũng không có khả năng đánh ngang tay với Thiên Thần Cánh Bạc, không cùng một cấp độ.

Ánh sáng màu bạc dần dần thu lại, giữa không trung bắt đầu xuất hiện một bóng người màu bạc. Không thể nghi ngờ, đây chính là Thiên Thần Cánh Bạc.

“Quá bá khí rồi. Thiên Thần Cánh Bạc vô địch.”

Có một thiếu nữ hét to.

Có thể thấy tuổi tác của cô gái này còn rất trẻ, trong mắt chỉ có bóng người màu bạc kia, lộ ra vẻ cuồng nhiệt. Về phần ai đúng ai sai, cô ta chẳng để ý cho lắm.

Bên cạnh cô gái còn có một số cô gái khác phụ họa theo.

“Cái gì là Ngưu Thần Vương? Cho dù có mạnh, có thể tránh né được đạn, thì có lợi ích gì? Còn không phải sẽ bị người ta giết chết sao?”

“Quá đẹp trai rồi. Thật sự là bá khí vô biên. Chỉ một cái lao xuống, trong vòng một chiêu đã có thể giải quyết một nhân vật lợi hại, ai dám tranh phong chứ?”

Một số cô gái trẻ tuổi rất kích động, vô cùng hưng phấn.

Từ đằng xa, Chu Ỷ Thiên thở dài. Vốn anh ta còn ôm hy vọng với Ngưu Thần Vương, ai có thể nghĩ đến sớm như vậy đã đụng phải Thiên Thần Cánh Bạc. Quả là không may!

Mấy dị nhân khiêng thiết bị quay phim cũng đều than nhẹ, cảm thấy tiếc nuối cho Ngưu Thần Vương. Nhưng bọn họ vẫn cố chấp quay lại.

Ngân quang chói mắt rốt cuộc đã hoàn toàn thu lại hết. Thiên Thần Cánh Bạc không còn hình dáng mờ ảo mà đã hiện lên rõ ràng giữa không trung. Về phần chiến trường kia, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ.

Trong núi, tất cả đều yên tĩnh lại.

Lúc này, ai nấy đều đang ngẩn người.

“Tình huống gì thế này?” Có người kêu lên sợ hãi, phá vỡ sự yên tĩnh.

Mấy cô gái vừa rồi thét lên rất lớn, lúc này như hóa đá, đơn giản không dám tin vào hai mắt của mình.

“Không thể nào?” Một nữ dị nhân rúng động, ngơ ngác nhìn phía trước.

“Đạo diễn, có biến. Mau tranh thủ thời gian, đừng bỏ qua, tiếp tục quay lại toàn bộ cảnh tượng đi.” Có một dị nhân khiêng thiết bị quay phim chủ động nhắc nhở Chu Ỷ Thiên.

Lúc này, tất cả dị nhân ở Bạch Xà Lĩnh đều tập trung vào một khu vực.

Giữa không trung, trên người Thiên Thần Cánh Bạc đã có máu. Mặc dù rất ít nhưng lại rất bắt mắt. Y đã bị thương.

Bên trên đôi cánh màu bạc của y đã xuất hiện một vết thương. Máu chảy xuống từ nơi đó, dính một ít lên người của y.

Ngân y dính máu, nhưng gương mặt của Thiên Thần Cánh Bạc vẫn không có biểu cảm gì, vẫn lạnh lùng nhìn xuống người bên dưới.

Ngưu Thần Vương vẫn không chút tổn hại, đứng trên ngọn núi, tay cầm thanh đoản kiếm màu đen, chỉ vào đối thủ giữa không trung. Hắn vẫn không hề sợ hãi, trấn định mà ung dung.

Trên thanh đoản kiếm dính máu, phát ra ánh sáng âm u.

Chu Ỷ Thiên kích động nói: “Đúng là nằm ngoài dự liệu. Tiếp tục quay lại, tuyệt đối không được để sót cái gì.”

Gương mặt Thiên Thần Cánh Bạc không chút biểu cảm, hai mắt lạnh lùng. Y biết mình đã quá chủ quan, vốn không nên như thế, bất luận thế nào cũng không thể bị thương.

Y không kết quyền ấn, càng không sử dụng kỹ xảo, chỉ là dựa vào đôi cánh màu bạc đánh đâu thắng đó áp chế đối thủ, muốn trong một chiêu giết chết đối phương.

Có thể nói y có vốn liếng, sớm đã được nghiệm chứng. Đôi cánh màu bạc của y không có gì là không phá được, có thể cắt đứt kim cương, vì thế y rất yên tâm.

Y làm sao cũng không ngờ đến, đôi cánh có thể ngăn cản được đạn pháo lại bị người ta dùng một thanh đoản kiếm đâm hai lỗ, máu chảy ra.

Nói cho cùng, y đã quá tự phụ, khinh thường người trong thiên hạ.

“Đi chết đi.”

Thiên Thần Cánh Bạc hét lên, một lần nữa lao xuống.

Y bị thương cũng không phải là y yếu, mà là y đã quá khinh địch. Đã có bài học, lần này y sẽ không kiêu ngạo và chủ quan nữa.

“Mau ngăn cản Kim Cương, hắn đã đi hái quả thông rồi.”

Lúc này có người thất thanh, lo lắng hô to lên.

Kim Cương xuất hiện, mỗi một lần vọt lên đều là khoảng cách mấy chục đến mấy trăm mét. Tốc độ quá nhanh, bay thẳng đến quả thông màu tím.

Cây nhỏ chỉ cao khoảng một mét hai, bên trên mọc ra quả thông màu tím đã bắt đầu chín, chút màu xanh sau cùng đã biến mất. Quả thông tràn ngập sương mù màu tím, phát ra mùi thơm ngát.

“Xoẹt.”

Thiên Thần Cánh Bạc ngừng lại, tạo thành một đường vòng cung, như một tia chớp màu bạc, nhanh chóng bay đi. Y phải ngăn cản Kim Cương của Bồ Đề Cơ Nhân.

Đùng.

Hai người không phải lần đầu tiên giao thủ, ở nơi đó phát sinh va chạm mạnh, giống như địa chấn kịch liệt. Thiên Thần Cánh Bạc bay lên trời, còn Kim Cương cũng thối lui ra ngoài.

“Mau đoạt đi.”

Có một số dị nhân kêu to, điên cuồng xông về phía trước.

Đương nhiên, cũng rất nhiều người lui lại. Mặc dù quả thông kia khiến cho người ta phải động tâm, ai cũng muốn đoạt được, nhưng bọn họ cũng hiểu, bọn họ vô duyên với nó. Nếu không để ý đến hậu quả mà chạy lên, chỉ có thể uổng mạng.

Một số người chạy đến đây chỉ vì muốn tận mắt nhìn thấy những gì phát sinh ở đây, nhiêu đó cũng cảm thấy chuyến đi này không tệ rồi.

Ngưu Thần Vương đứng đó, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt. Bất luận thế nào, mọi người không nghĩ đến sẽ có kết quả như vậy.

Từ hôm nay trở đi, hắn không muốn nổi tiếng cũng không được. Hắn chính là người đầu tiên làm Thiên Thần Cánh Bạc bị thương. Chỉ trong khoảnh khắc đã chấn động Bạch Xà Lĩnh.

“Mục, chấm dứt đi.” Sở Phong nhìn chăm chú cây thông nhỏ, đồng thời cũng chú ý động tĩnh của Mục.

Bạch Xà Lĩnh đại loạn. Quả thông trên cây đã chín hoàn toàn, khiến cho vô số dị nhân tranh đoạt.

Kim Cương và Thiên Thần Cánh Bạc đã triển khai cuộc đại quyết chiến tại khu vực đó.

Không ít dị nhân lo lắng muốn xông đến hái quả thông nhỏ trên cây, nhưng bọn họ nhất định phải đi qua được cửa ải với hai cường giả kia.

Ai có thể địch lại chứ? Không ai là đối thủ của hai người kia cả.

Sở Phong cũng hành động, nhưng tạm thời không tham dự tranh đoạt, mà chạy về một ngọn núi xa. Mục tiêu của hắn là Mục, hắn muốn có một kết thúc.

Một số người chú ý đến hắn, không khỏi lộ ra vẻ kinh sợ.

Mặc dù trận chiến vừa rồi ngắn ngủi nhưng hắn quả thực đã dùng thanh đoản kiếm màu đen làm bị thương Thiên Thần Cánh Bạc, không muốn người ta chú ý cũng khó.

“Anh ta muốn làm gì?” Mọi người không hiểu.

Tốc độ Sở Phong quá nhanh, nhảy lên chính là mấy chục thước, giống như một luồng cuồng phong. Xung quanh, cát bay đá chạy, cảnh tượng quả thực kinh người.

Hắn một đường thẳng tiến, xông lên ngọn núi.

Trên đường đi, có người muốn giết hắn, thậm chí có đạn hỏa tiễn bay ra, muốn an táng hắn trong ngọn núi.

Trực giác Sở Phong cực kỳ nhạy cảm, luôn dự báo được nguy hiểm sớm một bước. Trong tiếng nổ kịch liệt, hắn vẫn có thể chạy ngang qua.

Cảnh tượng này khiến người ta rúng động. Hắn không sợ vũ khí nóng oanh sát.

Đến rồi.

Sở Phong một đường phi nhanh, mang theo cuồng phong chạy đến trước ngọn núi.

Bình Luận (0)
Comment