Lúc này, hắn đã có thể nhìn thấy Mục và cả Lâm Nặc Y. Cô thanh diễm tuyết lệ, đang nhìn hắn chăm chú.
“Giết hắn cho tôi.” Mục tức giận quát. Hôm nay Mục gia tổn thất nặng nề đều là do người này gây ra. Hắn đã một hơi giết mười sáu dị nhân của y.
Hiện tại, người này còn chủ động xuất kích, giết đến đây, xem ra muốn tính sổ với y.
Mục không thể chịu đựng được. Sau quyết sách sai lầm, y còn bị người ta bức bách như vậy, bảo y còn mặt mũi nào nữa chứ? Y chỉ hận không tru sát người này ngay lập tức.
Oành.
Trên ngọn núi, họng súng đen ngòm nhắm chuẩn bên dưới, liên tiếp khai hỏa với Sở Phong, uy lực lớn vô cùng, khiến bên dưới trở thành một mảnh đất hoang vu.
Chỉ là, trong chớp mắt Sở Phong đã biến mất, né qua tất cả hỏa lực, nhanh chóng chạy lên núi.
Vèo vèo vèo....
Trên núi lao xuống hơn mười bóng người, đều là dị nhân, khiêng khẩu súng bắn tên lửa trên vai. Bọn họ không tin, với thân thủ của bọn họ còn không thể giết chết người này.
Cùng lúc đó, Mục tàn bạo nhảy lên một chiếc trực thăng, gương mặt tràn ngập sát ý, nói: “Tao sẽ tự tay giết mày.”
Động tĩnh bên này khiến rất nhiều dị nhân chú ý. Ai nấy đều kinh hãi. Mục đã vận dụng máy bay trực thăng, muốn dựa vào cái này để oanh sát Ngưu Thần Vương.
Một người cường đại đến đâu cũng phải có sự hạn chế. Dù sao cũng là cơ thể huyết nhục. Ngưu Thần Vương có thể né đạn, nhưng có thể trốn được máy bay trực thăng oanh tạc sao?
“Tao không cần biết mày là ai, cũng khinh thường biết lai lịch của mày. Hôm nay, mày nhất định phải chết.” Mục điên cuồng gào thét, gương mặt vặn vẹo đến méo mó.
Hôm nay đối với y mà nói, chính là một sự sỉ nhục. Nếu không giết chết được Ngưu Thần Vương, còn có mặt mũi nào mà trở về Mục gia? Tộc nhân sẽ chất vấn, sẽ cảm thấy y không có năng lực gì cả.
Oành.
Máy bay trực thăng khai hỏa, đầu tiên là mưa đạn dày đặc, đánh nổ khu rừng, cây cối liên tiếp ngã xuống, cổ thụ che trời đều sụp đổ.
Mục nổi điên, thề giải quyết cho được Sở Phong.
Cùng lúc đó, những dị nhân từ trên núi lao xuống cũng đều cầm súng bắn tên lửa, không ngừng bắn ra, đánh về phía Sở Phong.
Bọn họ có chút kiêng kỵ, không dám đến gần cận chiến với Sở Phong, cứ đứng ngay tại chỗ tiến hành chặn đánh.
Bạch Xà Lĩnh đại loạn, tất cả dị nhân đều biến sắc. Động tĩnh bên này quá lớn. Máy bay trực thăng được trang bị vũ trang, chẳng khác nào một trận chiến tranh quy mô nhỏ.
Sở Phong chạy nhanh trong núi, tránh né làn mưa đạn, vượt qua đám hỏa lực kia.
“Ngưu Thần Vương, mày đi chết đi cho tao.” Mục kêu to. Cho dù đang ở bên trong máy bay trực thăng, âm thanh gầm thét của y cũng truyền ra ngoài, mọi người đều nghe thấy.
Mọi người biết, sát ý của y đang dâng trào, đã hoàn toàn nổi bão. Thất bại trước đây đã khiến cho y mất cân bằng. Bây giờ dù có phải trả bất kỳ giá nào, y cũng phải giết chết Ngưu Thần Vương.
Ánh mắt Sở Phong lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn không trung.
Lúc này, hắn cảm thấy quá nguy hiểm. Hơn nữa, toàn thân đều đau nhức kịch liệt, nói rõ đang có nguy hiểm cực kỳ nghiêm trọng bao phủ.
Oành.
Vùng núi bị lật tung, không còn sót lại bất cứ thứ gì. Cỏ cây thành tro, núi đá nóng chảy, hoàn toàn mất đi sức sống.
Đạn đạo cỡ nhỏ liên tục trút xuống.
Mục đang điên cuồng. Vì muốn đối phó với một con người có cơ thể huyết nhục, y không vận dụng súng pháo nào khác, mà trực tiếp sử dụng loại vũ khí sát thương lớn này, muốn cho hắn tan xác.
Mặc dù y tức giận, nhưng vì tính cách nên trước giờ đều rất cẩn thận và âm tàn. Dù biết không cần lãng phí như vậy, nhưng y vẫn vận dụng.
Y nhất định phải giết chết kẻ kia trong vòng một chiêu, phải sớm giải quyết hắn ta, không cho phép xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
“Đây là chiến tranh sao?”
Từ đằng xa, sắc mặt rất nhiều dị nhân thay đổi. Điều này quá đáng sợ. Ai có thể cản đạn được chứ? Đoán chừng ngay cả Thiên Thần Cánh Bạc hay Kim Cương cũng không dám dùng cơ thể huyết nhục của mình để đón đỡ?
Mục vì giết một người mà sử dụng cả thứ này.
“Cái gì? Hắn... vẫn còn sống?”
“Trời ơi, Ngưu Thần Vương còn sống.”
Mọi người ngây ra, nhìn mảnh đất khô cằn đằng trước.
Sở Phong trở mình bò lên, phủi phủi người, cũng không bị thương, chỉ là tấm áo da thú bị tổn hại một chút mà thôi.
Ngưu Thần Vương lại có thể sống sót.
Bạch Xà Lĩnh trở nên ầm ĩ. Chuyện như thế này thực sự rúng động lòng người.
“Làm sao có thể?” Ánh mắt Mục nhìn chằm chằm vào đó. Người này là yêu hay là người? Ngay cả đạn hỏa tiễn cũng có thể tránh né, quả thực không phải người mà.
Trong núi, mắt của hơn mười dị nhân khiêng súng phóng tên lửa cũng trợn tròn. Đây không phải người. Mục điều khiển máy bay trực thăng truy kích, một đường oanh tạc, cũng không giết chết được hắn ư?
Trong Bạch Xà Lĩnh khó mà bình tĩnh được nữa. Rất nhiều dị nhân rúng động, cảm giác Ngưu Thần Vương quá cường hãn.
Cách đây không lâu, Ngưu Thần Vương đã làm Thiên Thần Cánh Bạc bị thương. Bây giờ còn có thể né tránh đạn. Súng đã mất hiệu lực đối với hắn sao? Quá yêu dị rồi.
“Thần nhân ơi.”
Có người thở dài, cảm thấy cái gọi là thần tiên của lục địa có lẽ cũng chỉ như thế mà thôi.
Trong đó có một người kích động nhất, chính là Chu Ỷ Thiên. Anh ta vẫn luôn chú ý Sở Phong. Khi quay phim, thiết bị quay vẫn luôn “nghiêng” về phía Sở Phong.
Lúc này, anh ta phát hiện được cửa mà mình có thể đặt cược
“Mày sống không được đâu.” Mục thét lên. Ngũ quan vốn anh tuấn bây giờ đã biến hình, hơi vặn vẹo. Y cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Ngay cả máy bay trực thăng được trang bị vũ trang đầy đủ cũng không giết chết được Ngưu Thần Vương, y còn mặt mũi nào mà trở về nhà?
Đó là còn chưa nói đến thất bại của y trước mặt Lâm Nặc Y. Thật sự quá buồn cười! Y vận dụng nhiều tài nguyên như vậy cũng không giết chết được người kia.
Sở Phong không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Mục, sát khí tỏa ra ngút trời.
Hắn cũng đã nổi giận. Vừa rồi quả thực là vô cùng nguy hiểm. Người khác nhìn vào thấy hắn thần thông quảng đại, có thể né tránh đạn, nhưng chỉ thiếu chút nữa thôi, hắn đã bị đạn bắn trúng rồi.
“Mục, cái tên chó dại này, ta sẽ làm thịt mi.” Sở Phong lạnh giọng nói.
Giọng của hắn khàn khàn, rất trầm thấp nhưng lại truyền khắp khu vực, cho thấy lửa giận của hắn còn kèm theo sát ý.
Trong Bạch Xà Lĩnh, rất nhiều dị nhân đều cảm thấy kinh ngạc. Hắn có thể dùng năng lực gì để công kích Mục đang ở bên trong trực thăng có trang bị vũ trang trên bầu trời đây?
Chẳng lẽ sau khi Ngưu Thần Vương dị biến đã mọc cánh, giấu bên trong tấm áo da thú thật dày của hắn sao?
Cả đám người vừa ngạc nhiên vừa nghi hoạc nhìn chằm chằm vào hắn.
Mục bị chọc giận, hai con mắt đỏ bừng. Từ lúc còn nhỏ, y đã luôn thuận buồm xuôi gió, ai dám gọi y là chó dại chứ?
“Con trâu yêu kia, bây giờ tao sẽ diệt mày.” Y quát lên.
Nhưng sau một khắc, y hơi ngẩn người, ngừng công kích, kinh ngạc nhìn bên dưới.
Đừng nói là y, ngay cả những người khác cũng gần như hóa đá.
Sở Phong rút một cây cung lớn sau lưng xuống, rút một mũi tên, cứ như vậy mà nhắm ngay không trung.
Tình huống gì thế này?