Hắn định dùng cung tiễn để tấn công máy bay trực thăng ư?
Hắn đang giỡn chơi đấy à?
Ở thời đại hậu văn minh, loại máy bay trực thăng quân dụng cỡ lớn như thế này đều được lắp ráp bởi một vật liệu đặc biệt, cung tiễn làm sao có thể bắn thủng được chứ? Đến súng ống còn chưa chắc làm được nữa chứ là.
Cho dù là chất liệu bình thường thì muốn dùng cung tiễn bắn thủng cũng là một chuyện hết sức buồn cười rồi.
Mục chỉ ngẩn người trong khoảnh khắc, sau đó nhịn không được phá lên cười.
“Cái thằng ngu này, mày bị đạn hỏa tiễn tấn công đến ngốc rồi sao? Dám dùng cung tiễn để đối phó tao? Ngu muội.” Y hoài nghi có phải người này đến từ rừng sâu núi thẳm hay không, cho nên mới không hiểu gì về thời đại này.
“Haha...”
Hơn mười dị nhân khiêng súng bắn tên lửa cũng cười to lên, không thể hiểu được. Một người hung hãn như vậy, tại sao lại làm cái chuyện buồn cười, không có đầu óc thế này chứ?
Trong núi, rất nhiều dị nhân cũng trợn mắt há mồm. Ngưu Thần Vương bị làm sao vậy? Chẳng lẽ vừa rồi bị đạn pháo chấn động khiến cho đầu óc choáng váng?
Mọi người không còn gì để nói, chỉ nhìn Sở Phong chằm chằm, không biết nên nói gì cho phải.
Chỉ trong nháy mắt, khu vực này đã trở nên yên tĩnh.
“Đạo diễn, làm sao bây giờ?” Một dị nhân khiêng thiết bị quay phim cười khổ nhìn Chu Ỷ Thiên.
Chu Ỷ Thiên cắn răng một cái, nói: “Đừng để ý, tạm thời cứ tập trung quay đi, tiếp tục quay anh ta cho tôi, đừng quan tâm chuyện khác.”
Lúc này, thủ hạ của Mục đều cười to.
Ầm ầm.
Nhưng chỉ trong nháy mắt tiếp theo, chẳng còn ai có thể cười nổi nữa.
Sở Phong đứng đó, điện quang bắn ra bốn phía. Hắn kéo dây cung, sau đó vèo một tiếng bắn ra mũi tên.
Răng rắc!
Trên bầu trời giống như có một tia chớp xẹt qua, đinh tai nhức óc. Chung quanh Sở Phong cát bay đá chạy, lôi quang nhấp nháy. Mũi tên mang theo quang điện, phóng đến máy bay trực thăng.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt. Tình huống gì đang xảy ra vậy?
Oành.
Phần đuôi của máy bay trực thăng nổ tung, bộc phát ánh lửa hừng hực, còn có sương mù nồng đậm, sau đó một đầu đâm vào khu rừng.
Sắc mặt của Mục trắng bệch, gương mặt mang theo sự kinh hoảng tột cùng. Y không thể tin được, tên Ngưu Thần Vương giống như một người nguyên thủy kia lại giương cung nhằm vào mình, sau đó thật sự bắn thủng được máy bay trực thăng.
“Không.” Y sợ hãi kêu to.
Hơn mười dị nhân khiêng súng phóng tên lửa vừa nãy vẫn còn cười to, bây giờ tất cả đều ngậm miệng. Cả đám đều bị dọa cho hoảng hốt.
Bạch Xà Lĩnh trở nên yên tĩnh. Tất cả dị nhân đều sợ ngây người. Cảnh tượng này quá quỷ dị, khiến cho người ta khó có thể tin.
Chu Ỷ Thiên choáng váng, quả thực không thể tin được vào hình ảnh mà mình đã nhìn thấy.
“Đạo diễn, đã quay lại được hết.” Một dị nhân khiêng thiết bị kích động hô to với anh ta.
Từ đằng xa, những người khác giống như đang nằm mộng, thật lâu sau đó mới tìm lại được âm thanh. Điều này thật sự khiến bọn họ không thể tưởng tượng được.
“Mẹ nó, giống như thấy quỷ vậy.”
“Mẹ nó chứ! Rốt cuộc Ngưu Thần Vương đã làm cái gì? Điều này... không khoa học chút nào.”
............
Sở Phong đuổi theo chiếc trực thăng. Vừa rồi, hắn cố ý bắn vào phần đuôi của chiếc trực thăng, muốn cho Mục một cơ hội chạy trốn, không biết y có nắm chắc được hay không.
Quả nhiên, Mục cũng là một người rất phi thường. Khi chiếc máy bay trực thăng đâm đầu vào khu rừng, y đã sớm vọt ra, nhảy xuống một gốc đại thụ.
Sau đó, chiếc trực thăng tiếp tục phóng về phía trước, phát ra tiếng nổ ở nơi xa, bị chia năm xẻ bảy, ánh lửa ngút trời.
Vèo.
Sở Phong nhanh chóng phi đến. Phịch một tiếng, nắm lấy cổ áo của Mục, nâng y lên.
Lúc này, mặc dù Mục vẫn còn sống nhưng vì rơi xuống từ từ chỗ quá cao, xương cốt sớm đứt gãy. Mặc dù đã có cổ thụ ngăn bớt xung lực, nhưng cũng bị thương nặng.
“Đừng giết tôi.” Lúc này, Mục vô cùng sợ hãi. Cái gì là quả quyết, cái gì là âm tàn, trước sự khảo nghiệm của sống chết, đều bị vứt hết qua một bên, gương mặt y trắng bệch.
“Quả thực là dũng mãnh phi thường mà. Ngưu Thần Vương quá kinh khủng rồi.” Bạch Xà Lĩnh trở nên huyên náo. Tất cả mọi người đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía. Người này thật sự quá lợi hại.
Ngưu Thần Vương đã làm những việc mà khó có người tin nổi.
Sở Phong xách Mục đến chỗ khoáng đạt một chút. Hắn nhìn thoáng quá thuộc hạ của Mục, rồi nhìn về phía ngọn núi.
Trên núi, Lâm Nặc Y cũng đang nhìn xuống dưới này, rất lạnh lùng, ánh mắt đẹp trở nên thâm thúy.
“Thả tôi đi.” Mục thấp giọng cầu xin tha thứ.
Sở Phong không để ý đến y.
“Tôi đã cảnh cáo anh đừng chọc tôi. Không phải đây là kết quả mà anh đã chọn sao?” Sở Phong kêu lên, nhằm vào tất cả mọi người.
Sau đó, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua Mục, quả quyết vung đoản kiếm trong tay. Phập một tiếng, ở trước mặt tất cả mọi người, hắn đã chém đầu của Mục xuống.
“Cái tên chó dại này khiến cung Đại Lôi Âm của mình bị bại lộ sớm quá.” Sở Phong thì thầm.
Sau đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu. Đã bại lộ, vậy thì không cần che giấu nữa.
Sở Phong bước nhanh, chạy về một nơi kịch chiến khác của Bạch Xà Lĩnh.
Tất cả mọi người đều biết, hắn muốn tranh đoạt quả thông màu tím kia.
Còn cách rất xa, Sở Phong đã lấy cây cung lớn xuống, gắn một mũi tên vào, sau đó kéo dây cung nhắm ngay Thiên Thần Cánh Bạc.
Hắn muốn làm gì? Muốn giết chết người đang đứng vững trên đỉnh Kim Tự Tháp kia ư?
Lúc này, tất cả đều rúng động.
Trước đó, Thiên Thần Cánh Bạc muốn giết hắn, bởi vì chủ quan nên không thành công. Bây giờ Ngưu Thần Vương đã chủ động giết tới rồi.
Trong núi, dị nhân rất nhiều.
Trên một gốc cây thông xanh mướt, một quả thông đã chín đến nứt ra.
Từng hạt thông sung mãn, mang theo ánh sáng màu tím, óng ánh lóng lánh, giống như được rèn từ ngọc thạch mà thành.
Sở Phong cầm cây cung lớn trong tay, chậm rãi đi đến.
Phạm vi mười mét chung quanh cây thông không có người, bởi vì hai đại cao thủ đang tranh bá gần đó, chém giết nhau kịch liệt.
Trước đó có người xông vào, muốn cướp đoạt quả lạ, nhưng không có gì phát sinh ngoài việc nhiều thêm một thi thể, còn lại chẳng hề có thay đổi gì.
Sở Phong mang theo sát ý, muốn giương cung bắn Thiên Thần Cánh Bạc.
Nhưng càng đến gần, hắn lại thay đổi suy nghĩ. Hai người này đang quyết chiến, hắn cần chi phải tham gia vào? Cứ để bọn họ tử chiến đến cùng là được.
Khi đó, hắn sẽ thu thập tàn cuộc.
Tốt nhất là hai người đó nên lưỡng bại câu thương, hắn sẽ trở nên rảnh rỗi, ít phải dùng sức hơn.
Sau khi nghĩ thông suốt, trong lòng Sở Phong trở nên yên tĩnh, ngừng bước lại, không vội tìm Thiên Thần Cánh Bạc tính sổ, hơn nữa còn thối lui ra xa.
Hắn chọn một ngọn núi đá, ngồi xuống đó, sắc mặt bình thản không thèm đếm xỉa đến điều gì nữa.
Một số dị nhân cảm thấy bất an, lộ vẻ kiêng dè.
Bởi vì tên Ngưu Thần Vương này quá bưu hãn, dùng một cây cung cổ lỗ sĩ bắn rớt một chiếc trực thăng. Chuyện hão huyền như vậy đến bây giờ vẫn còn khiến một số người choáng váng đầu óc.
Hoàn toàn không thể hiểu được.
Gần đó có rất nhiều dị nhân. Đã dám đến đây, ai nấy cũng đều có mong muốn ngấp nghé trái thông màu tím.