Các tộc đều tin rằng, thánh nhân tuyệt đỉnh sẽ không ra tay một cách đơn giản như vậy. Làm thế thì rất mất thân phận. Sở dĩ bọn họ lớn tiếng như thế, hiển nhiên đều cho rằng Sở Phong chết là không thể nghi ngờ, sống không qua trận phong bạo này.
Suy nghĩ cẩn thận lại cũng đúng. Thiếu thần của tộc Thiên Thần đã đến, dẫn đầu một đám Thánh tử săn bắn, những người cùng thế hệ có mấy ai địch lại, có mấy ai có thể sống sót chứ?
Cộng thêm Thần tử tộc Tây Lâm, thần tử tộc Cơ Giới, ngoài ra còn có tộc U Minh không kém gì người của mười vị trí đầu cũng phái người đến. Tộc này nắm giữ trong tay phương pháp hô hấp tuyệt thế, bây giờ đang bài danh thứ mười hai trong vũ trụ.
Ngoài ra, càng có nhiều nhân vật nổi tiếng, tán tu, ma tử, thiên nữ cùng nhau lên đường, có không ít người là hậu nhân của cường giả chiếu rọi chư thiên.
Sự việc càng lúc càng lớn. Trái đất trở thành trung tâm của phong bạo.
Sau đó, Sở Phong quyết định rời đi, chia tay với đám người Nguyệt Ma, Tử Loan, một mình lên đường, chính thức đặt chân lên núi Bất Diệt. Hắn muốn gặp đám người hoàng ngưu, đại hắc ngưu, Âu Dương Phong. Quan trọng hơn là uống dịch Thiên Thần tại núi Bất Diệt, một lần nữa tiến hóa tăng cường đạo hạnh, ứng phó cường địch chư thiên.
…
Đông Hải, trên một vùng biển mây mù tràn ngập, âm khí có chút nặng, bao trùm thủy vực đằng trước.
Sở Phong một đường xâm nhập, cuối cùng nhìn thấy một hòn đảo, sương mù tối tăm mờ mịt lại càng nồng đậm hơn. Hắn thuận lợi bước lên đảo.
Đây chính là đảo núi Bất Diệt, người bình thường căn bản tìm không thấy, cũng không đến gần được. Sở Phong có thể thuận lợi tìm đến, là bởi vì trên người hắn có mang theo một tảng đá lấy từ núi Bất Diệt. Dựa vào tảng đá này, hắn có thể tìm được ngọn núi.
Ở trên đảo quá yên tĩnh, phải nói là yên tĩnh giống như bãi tha ma.
Trên đường đi, tảng đá nằm đầy đất, cũng có thực vật nhưng tất cả đều khô héo, mang theo khí tức mục nát.
Hắn cũng không dừng lại, trực tiếp tiến đến trung tâm hòn đảo, ở đó có bảy ngọn núi, ngọn nào cũng đều khổng lồ, chạm đến vòm trời. Đó chính là núi Bất Diệt.
Sở Phong đến trước sơn môn, một lần nữa nhìn thấy rất nhiều thi thể đang di chuyển. Thi thể nào không khô cạn thì cũng là mục nát, nhưng hốc mắt lại có ánh lửa, đó chính là chút thần hồn còn chưa bị diệt.
Hòn đảo này giống như một hòn đảo tử vong, tràn ngập sinh vật quái thi, có Nhân tộc, có hung thú dài mấy trăm trượng, cũng có con kiến màu đen dài mười mấy mét, còn có Cửu Vĩ Bạch Hồ chỉ còn da bọc xương.
Chủng tộc rất phong phú, người nào cũng có, mang theo khí tức mục nát, giống như lối vào địa ngục. Rất nhiều sinh vật tử vong hiển hiện.
Sở Phong chạy đến miệng núi, nhìn thấy bên trên vách núi màu nâu có khắc một hàng chữ. Đám người đại hắc ngưu, hổ Đông Bắc quả nhiên đã ra ngoài, để lại lời nhắn cho hắn, lại còn nhắn rất nhiều.
“Sở Phong, chúng ta đã tiến hóa thần tốc, thể chất tăng vọt trên diện rộng, cấp độ sinh mệnh nhảy vọt. Tiền cảnh này ngay cả chúng ta cũng cảm thấy sợ. Haiz, phát mệt mà!”
Không hề nghi ngờ, đây là lời nhắn của đại hắc ngưu. Đúng là không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt đắc ý của người kia.
Bên dưới, đại hắc ngưu còn bổ sung, kiêu ngạo nói cho Sở Phong biết chỗ sâu trong núi Bất Diệt có thuốc thần, ăn vào có thể giúp cho người ta thay đổi, thực lực tăng vọt.
“Đáng tiếc, tuy thần dược rất tốt nhưng lại không mang ra được, ngươi không có phúc được hưởng nó. Hương vị rất ngon, là một loại quả màu tím căng mọng, phát ra ánh sáng chói mắt như mặt trời, ăn vào có cảm giác tan trong miệng, mùi hương nồng đậm có thể bay ra hơn mười dặm. Sau khi ăn vào, chỗ chân lông nở rộ tử hà, giống như muốn vũ hóa phi thăng, hai chân nhẹ nhàng rời khỏi mặt đất, sướng lắm.”
Đại lão hắc miêu tả một cách tường tận, có thể tưởng tượng ra được gương mặt đắc chí của nó như thế nào.
Phía cuối, lão Lư bổ sung: “Tiểu Sở, bây giờ người nào trong chúng ta cũng tăng mạnh, ngươi phải cố gắng lên, tuyệt đối đừng tuột lại phía sau. Lúc gặp mặt lại, ngươi sẽ phải giật mình.”
Sở Phong im lặng.
Lão Lư hèn nhát trước kia nói chuyện không dám gọi hắn là Tiểu Sở. Nó là loại tham sống sợ chết, đồng thời còn rất hèn mọn.
Hiện tại, ngay cả lão Lư cũng đắc chí như vậy, Sở Phong cảm thấy những người kia nhất định đã có được cơ duyên rất lớn, thực lực tăng vọt. Nếu không, con lừa già đó cũng không tự tin đến như vậy.
Sở Phong rất cao hứng. Trước kia hắn còn lo lắng cho đám người đại hắc ngưu. Hiện tại xem ra tình huống của bọn họ còn tốt hơn so với hắn đã nghĩ. Núi Bất Diệt có thần dược, quả nhiên kinh người.
“Không hổ danh là thánh địa bồi dưỡng Yêu thánh.”
Sở Phong cảm thán. Nơi này quá tà môn, nếu thất bại sẽ trở thành hoạt tử nhân. Nhưng một khi thành công, về sau nhất định sẽ quật khởi, trở thành thánh nhân.
Di tích, động phủ khác cũng chỉ có truyền thừa, ít bị hạn chế, nhưng ở đây lại có đủ loại yêu cầu khắc nghiệt và đáng sợ. Bởi vì nơi này chuyên dùng để bồi dưỡng Yêu thánh.
Nếu cuối cùng không thành thánh nhân, vậy chỉ có thể xem là mặt hàng thất bại.
Có thể thấy được núi Bất Diệt kinh khủng đến cỡ nào, khó trách ngay cả Yêu Yêu cũng phải lên tiếng tán thưởng, nói đám người hoàng ngưu sẽ có được đại cơ duyên, không cần Sở Phong phải đưa bàn đào, chu quả gì cho bọn họ hết. Trong này cái gì cũng có.
Chỉ cần là người có thiên phú, nghị lực và sự nhẫn nại kinh người, từng bước một đi tới, người đó có thể sống sót và thu hoạch đủ chỗ tốt, được bồi dưỡng một cách khắc nghiệt.
“Huynh đệ, nếu ngươi không theo kịp tốc độ tiến hóa của chúng ta thì cũng đừng buồn. Sau này Hổ ca sẽ bảo vệ ngươi. Lúc trước ta uống một viên xá lợi tử do tinh huyết của một con Hắc hổ Kim Thân La Hán lưu lại, phạt mao tẩy tủy, một đường thay đổi. Bây giờ huyết khí của ta thịnh như biển.” Đây là lời nhắn của hổ Đông Bắc.
Đám người kia vô cùng đắc chí, trong lời nhắn tràn ngập sự lạc quan, vui sướng và nhiều hơn là sự tự tin.
Cuối cùng, bọn họ không còn nhắn mấy lời đắc chí nữa, bắt đầu những lời viết nghiêm túc. Bọn họ căn dặn, bảo Sở Phong nhất định phải bảo trọng. Nếu bị người ta khi dễ, truy sát, đánh không lại, hắn phải nhẫn nhịn, tuyệt đối đừng liều mạng, chờ bọn họ ra ngoài xả giận cho hắn.
Sở Phong mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp. Mấy tên này cuối cũng cũng chưa đến mức hất mặt lên trời.
Sau đó, bọn họ nói vào trọng điểm, hoàng ngưu và Âu Dương Phong đã biến mất một khoảng thời gian, rất lâu vẫn chưa thấy ra ngoài.
Trước kia, Sở Phong biết chỉ có hoàng ngưu và Âu Dương Phong là xâm nhập vào nơi tập luyện của núi Bất Diệt, bước vào con đường sinh tử. Nếu thành công sẽ trở thành yêu chủ tuyệt thế, thất bại thì sẽ trở thành hoạt tử nhân.
Bốn người đại hắc ngưu, hổ Đông Bắc, lão Lư và kim điêu đều tự biết khả năng của bản thân, nên chờ bên ngoài tuyệt địa, không cùng đi vào.