Ban đầu, sắc mặt của nàng rất cổ quái, sau đó nhịn không được mà bật cười, ánh mắt xinh đẹp phát ra ánh sáng, lập tức trong veo như nước, rất chờ mong việc này sẽ xảy ra như thế nào.
“Đúng rồi, không phải đám người kia liên hợp cùng một chỗ cô lập chúng ta, hạ sát chúng ta sao? Cứ như vậy mà nhằm vào bọn họ, thật sự quá tuyệt vời.”
Tâm trạng buồn bã, kinh sợ của nàng được quét sạch, gương mặt trắng như tuyết lộ ra vẻ hưng phấn, vô cùng muốn nhìn thấy cảnh tượng kia.
Sở Phong vỗ vai nàng một cái, nói: “Đúng là không dùng được mà. Ngươi lại bị người ta giết đến chạy trối chết, chẳng khác nào con thỏ con đang sợ hãi, mất thể diện quá mà. Ngươi cứ đứng sang một bên, lát nữa chỉ cho ta biết người nào quá đáng nhất. Rất lâu rồi ta không đi săn thần tử, thánh nữ. Lát nữa ta sẽ hốt luôn một đám.”
Tử Loan bị vỗ vai, toàn thân không được tự nhiên, vội vàng lui lại, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bọn chúng nhiều người như vậy hợp nhau tấn công, chúng ta làm sao có thể là đối thủ.”
Đồng thời, nàng nghe Sở Phong muốn bắt thần tử, bán thánh nữ, tâm trạng trở nên phức tạp. Nhưng lần này không phải là nàng, ngược lại có chút hưng phấn, muốn nhìn xem đám người luôn la hét bọn họ đi cùng tên ô hợp Sở Phong sẽ trải qua cảm giác như thế nào.
“Nguyên Ma, Triển Hạc và Lý Phượng đâu?” Sở Phong hỏi Tử Loan.
“Nguyên Ma rất hung, dã tính mười phần, Một đám người không cản nổi gã, nên gã đã xông vào động phủ dưới đáy biển để tranh đoạt tạo hóa rồi.” Tử Loan nói.
Về phần Triển Hạc và Lý Phượng thì cũng giống như nàng, thấy tình huống không ổn thì xoay người bỏ chạy, không biết bây giờ như thế nào.
Sở Phong nghe xong, trong lòng hoài nghi. Hai người kia chạy trốn, không chỉ là trốn tiến hóa giả săn bắn nơi này mà còn trốn hắn, đã sớm là kẻ tái phạm.
“Nếu hai người này còn không trở về, sau khi bị ta bắt được, một người ta bán vào bộ lạc tộc hoang man biên giới vũ trụ, một người giữ lại làm ấm giường.”
Nghe lời nói hung tợn của hắn, cái miệng đỏ tươi của Tử Loan tranh thủ ngậm lại, không phát biểu cái nhìn, tránh cho lửa thiêu thân.
Sở Phong đã quan sát xong địa thế, động phủ dưới đáy biển rất rộng rãi, nhưng chỉ có một lối ra, ánh sáng ngập trời, bên trong rất lớn, giống như một thành trì, xung quanh cũng chẳng có đầm nước.
Hắn có chút không yên lòng. Hắn bắt một số tiến hóa giả, đồng thời hỏi thăm hải thú gần đó, mới tin rằng không còn lối ra nào khác, chỉ có một chỗ này.
“Như vậy mới tiện xử lý chứ.” Sở Phong mỉm cười, một đầu lao xuống biển, bố trí trận vực ngay lối ra động phủ, chôn xuống một đống lớn nam châm.
Cuối cùng, hắn cắm cờ phản ngũ hành đoạt được cách đây không bao lâu xuống đáy biển. Đương nhiên, cọc Tỏa Long cũng không giữ lại, tất cả đều cắm vào bên trong san hô.
Sở Phong cũng không phong kín nơi này, chỉ lưu lại một lối ra rõ ràng, thuận tiện cho đám người kia xếp hàng đi ra.
Bởi vì cửa vào động phủ quá lớn, nếu đám người kia lao ra như ong vỡ tổ chạy tứ phía, hắn sợ sẽ ngăn không được.
Hiện tại thì tốt rồi, chỉ có một lối ra nhỏ, một người giữ ải vạn người không thể qua.
Vừa rồi, có mấy người nhìn thấy hắn xuất hiện, lập tức xông vào động phủ, hơn phân nửa là đi báo tin, Sở Phong cũng chẳng ngăn cản, tùy ý bọn họ đi vào. Để bọn họ báo tin cũng tốt, để người bên trong kiêng kỵ, phòng ngừa liên hợp lại hạ tử thủ Nguyên Ma.
Sở Phong xuất hiện ở đây, bản thân đã là một sự uy hiếp.
Trong động phủ, tịnh thổ chói lọi, san hô óng ánh từng cụm một. Cái có quy mô lớn thì giống như thành trì, cái nhỏ hơn thì chẳng khác nào lô cốt.
Bóng người tung bay, rất nhiều người tranh đoạt cơ duyên. Bởi vì trong di tích có rất nhiều đồ tốt, có một số cụm san hô chụm lại thành ruộng thuốc cho dù đã hoang phế rất nhiều năm, còn có cái đang sinh trưởng.
“Quả Kim Xà, trời ơi, đây là vật quý của Xà tộc, có thể giúp cho bọn chúng thuần hóa huyết mạch, lại có những sáu cây, mọc đầy rắn nhỏ màu vàng, mùi thơm nức mũi.”
Dù không phải Xà tộc cũng có thể tranh đoạt. Bởi vì sau khi cướp được có thể bán đi. Quả Kim Xà tuyệt đối không thiếu người mua trong tinh không. Thậm chí tiến hóa giả khác ăn vào cũng có thể tăng cường thể chất, nhưng không được tốt như Xà tộc.
“Chu Thịnh, ngươi quá đáng rồi đấy. Tấm bia đá này là do ta phát hiện trước, đồng thời cũng đào lên, ngươi lại đánh lén cướp bia đá của ta.”
“Người có duyên thì có được, nó thuộc về ta.”
“Ngươi đừng có mà ỷ thế hiếp người. Có ai không? Nơi này có một tấm bia đá, bên trên ghi lại một loại quyền pháp, là quyển phổ rất cổ xưa.”
Tiếng hét này lập tức dẫn dụ một đám người phóng đến, dẫn đến nơi đó tiếng la giết rung trời.
Trong động phủ có tòa thành san hô, cũng có tiên sơn, càng có cung điện ngọc thạch. Bây giờ tất cả đều hoang phế, rất nhiều chỗ đã sớm sụp đổ.
Tại một số khu vực vẫn lưu lại trận vực đáng sợ, có một số tiến hóa giả lạc vào, trong nháy mắt bị giảo sát, hóa thành huyết vụ.
“A, dịch Thiên Hỏa, nguyên liệu đỉnh cấp dùng để rèn luyện huyết nhục và bí thuật tu hành đỉnh cấp. Trời ơi, nơi này còn có một cái ao. Trương huynh mau đến đây, thừa dịp bây giờ không có ai, chúng ta tranh thủ thời gian lấy đi.”
Trong một cái hồ đỏ tươi một mảnh, phát ra năng lượng nóng bỏng giống như dung nham, dâng lên xích hà chói mắt.
“Không ổn rồi, người bên kia đến đây. Thứ này phải dùng ngọc đen Cửu U tạo thành dụng cụ mới có thể thu được, trên người chúng ta lại không có.”
Một số tiến hóa giả chạy đến, nhìn thấy cái ao phát sáng kia, mắt lập tức đỏ lên.
“Trời ạ, một ao dịch Thiên Hỏa, tích lũy hơn ngàn năm mới có được nhiều như thế. Nó rất hữu dụng đối với người cấp Kim Thân La Hán. Đồ tốt như thế lại có quá nhiều.”
Không hề nghi ngờ, nơi này đã xảy ra ác chiến, có người vận dụng vũ khí tinh thần thuấn sát hai người, đầu người lăn xuống, sương máu lượn lờ, còn có người huy quyền. Bịch một tiếng, đánh nổ người bên cạnh.
Nhìn thấy dịch Thiên Hỏa kinh người, một đám người trở nên điên cuồng, công kích lẫn nhau, tranh đoạt tạo hóa.
Tại một phế tích khác, có người nhảy vào, phát hiện một đạo đài, là nơi để giảng kinh.
“Thiên Kích Cửu Thức.”
Ở đây phát hiện được chiến kỹ nổi tiếng trong vũ trụ, người này phát lên tiếng kinh hô.
Đây là chiến kỹ đỉnh cấp, muốn mua trong tinh không, phải trả giá chục tỷ. Bởi vì nó được lưu truyền khá rộng, cho nên không phải là bí kỹ độc nhất vô nhị.
Nhưng nó thật sự rất bất phàm. Năm đó, rất nhiều sinh linh nổi tiếng hung ác đều nắm giữ qua, luyện đến hóa cảnh, quét ngang bầy địch.
Trong quá trình tu luyện không thiếu thánh thú, thần cầm các loại, ví dụ như cổ tổ Chu Tước, tại niên đại cổ xưa nhất đã từng dùng cây đại kích này quét ngang non nửa vũ trụ bên cạnh, hung uy cái thế.
Có đạo thống có loại bí kỹ này, cho nên đám thần tử không hứng thú lắm, nhưng vẫn có rất nhiều đạo thống không có. Hiện tại nhìn thấy, tất nhiên là tranh đoạt rồi.