Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1045 - Chương 1061: Bảo Tàng Dưới Đáy Biển(2)

Thánh Khư Chương 1061: Bảo tàng dưới đáy biển(2)

“Lý Phượng, ngươi còn dám vào động phủ, haha, thật sự là tìm đường chết.” Có người phát hiện được Lý Phượng, dáng người của nàng rất cao gầy, đường cong chập chùng, có thể nói là rất đẹp.

Lý Phượng cầm cây đại kích trong tay. Đây là binh khí của nàng. Nàng biết được Thiên Kích Cửu Thức xuất thế, tất nhiên là vọt đến muốn quan sát.

“Đi cùng một chỗ với tên ma đầu kia mà cũng dám đến đây. Haha, chúng ta bắt giữ ả ta, sau đó dâng cho Thiếu thần, như thế nào?”

“Ồ, ta thấy các ngươi không cần ra tay đâu, cứ để cho ta bắt nàng ta là được rồi. Đạo thống chúng ta có thù truyền kiếp với tinh cầu Nhu Phong, ta muốn ả đàn bà này.”

Một số người nhìn thấy Lý Phượng, lập tức vây công.

Xoẹt xoẹt xoẹt...

Vùng đất ánh lên quang mang, có người ra tay với Lý Phượng, có người chém giết lẫn nhau tranh đoạt chiến kỹ nơi này, hỗn loạn tưng bừng.

Lý Phượng hơi do dự, sau đó xoay người bỏ chạy, không tiếp tục tranh đoạt nữa.

Nhưng có rất nhiều người trực tiếp truy sát. Bên trong đạo thống của bọn họ có Thiên Kích Cửu Thức, không cần phải liều mạng ở chỗ này.

“Các người không sợ mất mặt sao? Ta bị ma đầu Sở Phong bắt, cũng đâu phải là do ta muốn. Bây giờ các người lo bắt ta để lấy lòng Thiếu thần, đúng là ti tiện.”

“Thánh nữ Lý Phượng đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn dẫn ngươi thoát khỏi khổ ải, thoát khỏi ma đầu kia mà thôi. Haha, đừng có trốn.”

Ầm ầm ầm...

Một đường truy sát, một đường kịch chiến, trên người Lý Phượng đã đầy máu, bị một số người nhằm vào.

Thời gian không dài nhưng Lý Phượng lại bị thương không nhẹ, sau lưng còn trúng một tiễn, từ ngực trái thấu thể mà ra, chảy rất nhiều máu.

“Tình huống không ổn rồi. Thiếu thần còn chưa đến, ma đầu Sở Phong đã xuất hiện trước tiên, đang đứng ngoài động phủ, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào.” Có người hô.

Vừa rồi có mấy người xông vào bẩm báo tin tức.

Đám người đang truy sát Lý Phượng, sắc mặt trở nên âm tình bất định, có chút không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ, tự mình rút đi.

“Giết!”

Chỗ sâu nhất trong động phủ, tiếng la giết kịch liệt, không ít người tham chiến tranh đoạt tạo hóa ở đây.

Một gốc thực vật màu tím sinh trưởng bên trong một khu vực tịnh thổ, bên trên kết một quả hồ lô màu tím, tràn ngập khí tức nhu hòa, khiến cho vùng đất này nhìn rất thần thánh.

Gần đó, tay chân bị cụt đầy đất, máu tươi nhuộm đầy, chết không ít người.

Trên dây leo và hồ lô màu tím tràn ngập sương mù, toàn thân đều có điểm sáng loang lổ, giống như sao trời chiếu sáng rạng rỡ, vô cùng thần kỳ.

“Là hồ lô Vạn Tinh, được đại năng xem là trọng bảo, rất hiếm có, thế mà lại sinh trưởng tại chỗ này.”

Một cuộc chém giết kịch liệt đang diễn ra nhưng không có ai lui.

Người mạnh nhất thuộc về Phục Hoang, Nguyên Ma và Từ Tịnh.

Nhưng Nguyên Ma là người thảm nhất, cả người đầy máu, đang đối kháng với Phục Hoang và liều mạng với Từ Tịnh.

Bên cạnh đó còn có rất nhiều người khác ra tay.

“Nguyên Ma, ngươi cùng một giuộc với tên thổ dân kia, đây chính là tự mình đưa mình vào chỗ chết, thế mà ngươi cũng dám đến đây tranh đoạt tạo hóa với chúng ta. Chư vị, chúng ta liên thủ diệt gã đi.”

Có người châm ngòi thổi gió.

Trên thực tế, từ lúc Nguyên Ma đặt chân vào động phủ này, đã bị người ta vây công. Bằng không cũng sẽ không bị thương nặng như vậy.

Giá trị hồ lô Vạn Tinh quá cao, không ai muốn từ bỏ, đều đang huyết chiến.

Ngoài động phủ, trên mặt biển, Sở Phong đợi rất lâu đến mức không kiên nhẫn được nữa.

Hắn ngồi trên thuyền uống rượu, nhìn chằm chằm xuống đáy biển, còn Tử Loan thì không tình nguyện rót rượu cho hắn, đồng thời còn khẩn trương chờ tình huống dưới đáy biển, ánh mắt có chút hưng phấn và chờ mong.

Ầm.

Rốt cuộc, sóng lớn ngập trời, dưới đáy biển có động tĩnh lớn, có người thì mang theo huyết quang, còn có sát khí mãnh liệt xông ra khỏi động phủ, cười ha hả không thôi.

“Haha, lần này thu hoạch không nhỏ đây. Nhập đại vi an, ta đi trước đây.” Người kia cười lớn.

Tử Loan ngăn lại, quát lớn: “Dừng lại.”

“Ồ, đây không phải thánh nữ Tử Loan sao? Huynh trưởng của ngươi đúng là phi phàm, nhưng ngươi chỉ là kiều nữ, không nỡ để chịu khổ, thực lực quả thật chẳng ra làm sao? Dựa vào ngươi mà cũng dám cản ta. Haha, chi bằng đi theo ta tìm hiểu chân lý nhân sinh đi, ta sẽ dạy cho ngươi phương pháp vô thượng.”

Gã tóc đỏ cười to, trêu ghẹo Tử Loan, vô cùng kiêu ngạo.

Nhưng rất nhanh nụ cười của gã cứng lại, bởi vì gã nhìn thấy Sở Phong đứng lên từ một chiếc thuyền lớn, đang từng bước bước đến gần.

“Hiểu lầm thôi.” Sắc mặt của gã thay đổi, vội vàng giải thích.

Sở Phong cười nhạt, một tay chộp về phía trước.

“Thật sự là hiểu lầm mà, Sở Phong, ngươi muốn làm cái gì?”

“Cướp tiền.” Sở Phong nói, sau đó gật đầu: “Ừm, thuận tiện cướp ngươi luôn.”

Người kia muốn thổ huyết, không ngừng rút lui. Bị cướp tài sản thì gã còn có thể hiểu được, tại sao còn muốn cướp luôn gã. Gã cũng không phải mỹ nhân khuynh thành.

“Ngươi cướp ta làm gì?”

“Bán!” Sở Phong trả lời rất ngắn gọn.

“Ngươi... khinh người quá đáng.”

Ầm.

Cuối cùng người kia bị Sở Phong đập bay, phun ra một ngụm máu.

Tử Loan xông lên trước tiên, bắt đầu vơ vét.

“A, phát tài rồi, có dịch Thiên Hỏa giá trị kinh người, ngay cả Kim Thân La Hán cũng phải dùng đến vật này.” Tử Loan kêu lên sợ hãi, nụ cười càng rạng rỡ hơn.

Sau một khắc, có một cô gái xinh đẹp xông ra khỏi động phủ, áo váy rách nát, lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết. Sau khi nàng ta nhìn thấy Sở Phong, ban đầu là giật mình, sau đó mở to đôi mắt ngập nước, nói: “Sở Phong huynh, ngươi cũng đến sao?”

Nàng ta nở nụ cười rất xinh đẹp.

“Ả ta đã từng tấn công ta.” Tử Loan lập tức cáo trạng.

Cô gái bị rách váy dài, lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết nghe xong, lập tức giật nảy mình, vội vàng chỉnh lại, sóng mắt lưu chuyển: “Tử Loan muội muội, ngươi trách oan ta rồi. Lúc đó ta thấy ngươi bị người ta bao vây, muốn giúp ngươi một chút. Ngươi cẩn thận suy nghĩ lại xem, lúc đó ta ra tay với ngươi như thế nào?”

Tử Loan trừng ả, nói: “Ngươi bình phẩm ta từ đầu đến cuối, còn chậc chậc nữa chứ, muốn trêu chọc ta mà, lại còn châm chọc Sở Phong là ma đầu.”

Cô gái kia nghe xong, lập tức phản bác: “Tử Loan muội muội, có muốn cáo trạng cũng đừng cáo trạng chuyện không có như vậy. Ta chỉ tán dương đường cong của ngươi không tệ mà thôi, còn nói Sơ huynh đúng là có ánh mắt.”

“Đừng tránh nặng tìm nhẹ nữa. Ngươi khuyến khích người ta bắt ta, nói có thể tặng cho Thiếu thần tộc Thiên Thần. Đến lúc đó sẽ khiến Sở Phong mất mặt.” Tử Loan nói.

Sở Phong nghe xong, cũng không tiếp tục nghe nữa, trực tiếp ra tay, thi triển quyền Lưu Quang của tộc Thiên Thần. Quyền này thật sự quá nhanh. Cho dù cô gái kia phản ứng nhanh chóng cũng không địch lại.

Ầm!

Cô gái kia bị chấn động đến khóe miệng chảy máu, cơ thể lảo đảo lui lại, nhưng lại bị một kích của Sở Phong đánh bay, mất đi năng lực chiến đấu.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Sở Phong vung tay lên, mấy chục cây huyền từ châm bắn vào trong cơ thể nàng ta, cùng với gã tóc đỏ lúc trước, cả hai đều bị phong bế.

Bình Luận (0)
Comment