“Sở huynh, ngươi đừng nghe nàng ta ăn nói lung tung. Tiểu nha đầu này cáo trạng sai. Ta chỉ sờ soạng nàng ta một chút mà thôi, thật không có ý nhắm vào Sở Phong ngươi.” Cô gái kia lo lắng nói, bây giờ vũ mị cũng không thi triển được, cả người cứng đờ, bị định ngay tại chỗ.
“Là thế này phải không?” Sở Phong hoài nghi nhìn Tử Loan. Cô gái kiêu ngạo này không phải muốn nhân cơ hội này lợi dụng hắn báo thù riêng chứ?
Trên nguyên tắc, đối với thánh nữ, thần tử không có địch ý với hắn, hắn sẽ lưu tình, chỉ thu chút phí qua đường, còn không đến mức cướp sạch.
Tử Loan tức giận nói: “Ả đàn bà này quá xấu xa, khi đó ả ta đã mở miệng châm chọc ngươi, nói bây giờ ngươi còn chưa bán ta là bởi vì... Mà nói ra bẩn lỗ tai lắm, ả ta tuyệt đối đáng đánh.”
Sở Phong cười hắc hắc, lập tức hiểu ra.
“Trước cứ giam lại. Gần đây không bán thần tử, đấu giá thánh nữ, thiếu mất nguồn cung. Hôm nay có thể săn bắt một số rồi.”
Nghe Sở Phong nói như vậy, bất luận là cô gái vũ mị kia hay là gã thanh niên tóc đỏ, sắc mặt đều trắng bệch, sợ hãi vô cùng.
Nếu bị Sở Phong bán đi, cảnh tượng thật sự là... không dám tưởng tượng.
“Sở Phong huynh đệ, cầu xin ngươi giơ cao đánh khẽ.” Cô gái kia la lên, đồng thời nói rõ thân phận. Nàng ta là biểu tỷ của tiên tử Tần Lạc Âm của tịnh thổ Đại Mộng, La Diệu Hương.
Nghe xong, Sở Phong không có cảm giác gì. Hắn không biết tịnh thổ Đại Mộng có lai lịch gì, nhưng gương mặt nhỏ nhắn của Tử Loan lại tràn ngập sự sợ hãi, có chút khẩn trương.
“Tịnh thổ Đại Mộng rất lợi hại sao? Tần Lạc Âm rất mạnh?” Sở Phong hỏi.
“Tịnh thổ Đại Mộng rất kinh khủng. Đạo thống thống ngự tinh cầu có thể xếp trong hai mươi vị trí đầu, chưa hề rơi xuống bao giờ.”
Tử Loan nhỏ giọng thông báo. Nàng ta có chút khẩn trương. Đây tuyệt đối được xem là môn phái tiến hóa cao cấp nhất của vũ trụ, có cao thủ cấm kỵ chiếu rọi chư thiên tọa trấn.
Đừng nói là hai mươi vị trí, cho dù lùi thêm mười mấy vị trí nữa cũng vẫn được xem là quái vật khổng lồ trong vũ trụ, không thể rung chuyển.
Trên thực tế, một trăm tinh cầu đầu tiên đều không thể trêu chọc, có cường giả có thể chiếu rọi chư thiên tọa trấn. Đến cấp độ này, xếp hạng cao thấp đều có liên quan đến tích lũy và nội tình.
“Tần Lạc Âm là thánh nữ tịnh thổ Đại Mộng, đồng thời còn rất nổi tiếng trong vũ trụ. Phương pháp hô hấp Đại Mộng xuất thần nhập hóa, tùy thời có thể báo mộng, xông vào mộng của người khác, còn siêu việt hơn rất nhiều tiền bối, có thể giết người vô hình. Đồng thời nàng ta còn là một trong những cô gái đẹp nhất tinh không, đứng trong hàng ngũ thập đại mỹ nữ.”
Tử Loan bí mật truyền âm. Nàng thật sự hơi sợ. Chọc giận tịnh thổ Đại Mộng, phiền phức sẽ vô tận. Tộc này dùng mộng nhập đạo, khó lòng phòng bị.
Nhưng Sở Phong không sợ. Người của tộc Thiên Thần mà hắn còn giết, ngay cả thịt cũng bán đi, còn sợ cô gái tên La Diệu Hương trước mắt uy hiếp sao?
“Nếu biểu muội của ngươi là Tần Lạc Âm, vậy thì không thể tốt hơn. Nàng ta nổi tiếng đến như vậy, nghĩ đến giá trị bản thân cao đến kinh người. Để ta liên lạc với tịnh thổ Đại Mộng, nàng ta nhất định không muốn ngươi lưu lạc bên ngoài.”
La Diệu Hương nghe xong, lập tức đau cả đầu. Nàng ta bị bắt cóc, Sở Phong cũng nói rõ là muốn bắt chẹt Tần Lạc Âm, hoàn toàn không uy hiếp được tên ma đầu kia.
“Muội ấy chỉ là biểu muội xa của ta. Chúng ta chưa bao giờ gặp nhau. Ngươi có liên lạc với muội ấy, muội ấy chưa chắc đã tin tưởng.” La Diệu Hương kiên trì nói.
“Không sao.” Sở Phong vung tay lên, quyết định giữ La Diệu Hương lại, nhìn nàng ta mà mỉm cười, cảm giác bắt được một con cá không tệ.
Đồng thời, hắn còn bảo Tử Loan vơ vét. Kết quả tìm được trên người La Diệu Hương một cái bình ngọc đen nhánh, bên trong là dịch Thiên Hỏa.
“Ồ, xem ra dịch Thiên Hỏa bên trong động phủ không ít.” Sở Phong gật đầu.
Mấy người xông ra sau đó đều bị hắn chặn lại, tạo hóa đoạt được đều là dịch Thiên Hỏa. Bọn họ chia chác xong bên dưới thì liền chạy trốn khỏi chỗ này.
Bởi vì có thứ này là đủ rồi. Ngay cả Kim Thân La Hán cũng dùng, giá trị không cần nói nhiều.
Gã đàn ông tóc đỏ, La Diệu Hương, còn có những người người kia nhìn nhau, tất cả đều không nói gì. Bọn họ chia chác dịch Thiên Hỏa xong, kết quả tập trung tại chỗ này, sau đó cùng nhau giao nộp lên.
Sắc mặt mấy người kia trở nên khó coi, trong lòng buồn bực vô cùng.
Sau đó không lâu, một người đan ông lao ra, mái tóc đen rối tung, trên người mang theo vết máu. Chiến y bị hao tổn nghiêm trọng, hiển nhiên là gã đã trải qua một trận đại chiến. Ánh mắt của gã đặc biệt sắc bén, liếc nhìn Sở Phong, con ngươi lập tức co vào.
“Gã muốn đùa bỡn ta, muốn bắt ta, nhưng bị Nguyên Ma chặn lại. Sau đó ta thành công đào thoát, còn gã đã từng cùng với những người khác vây công Nguyên Ma.”
Sau khi Tử Loan nhìn thấy người này, lập tức kêu lên.
“Chu Thịnh.”
Sở Phong nhận ra gã. Hắn đã từng gặp qua Chu Thịnh ở đảo Đào Hoa, nghe người ta bàn luận, gã còn có một đệ đệ tên là Chu Hải, rất nổi tiếng. Cách đây không lâu, Chu Hải đã nghĩ ra được thể năng lượng vòng xoáy đen, tiến thẳng vào hai trăm người đầu tiên của bảng Hắc Ma, lại còn có thể tăng thêm một bước xếp hạng.
Gần đây, thể năng lượng quả cầu đá của Sở Phong và thể năng lượng vòng xoáy đen của Chu Hải là nổi tiếng nhất, gần như đồng thời xuất hiện, trong nháy mắt đã xông lên đầu bảng danh sách.
“Sở Phong, ta và ngươi nước sông không phạm nước giếng.” Ánh mắt Chu Thịnh nhấp nháy, trong lòng có kiêng kỵ.
“Thấy ta không có ở đây, ngươi dám đùa bỡn thị nữ Tử Loan của ta, vây công thuộc hạ Nguyên Ma của ta, còn nói cái gì nước sông không phạm nước giếng. Không cần phải nói, ngươi nhất định là có giao tình với tộc Thiên Thần và tộc Tây Lâm, muốn đối địch với ta.”
“Không có chuyện đó.” Chu Thịnh một mực phủ nhận.
“Mặc kệ có hay không, trước để cho ta ăn cướp một chút. Muốn qua được con đường này, ngươi phải giao ra phí bảo hộ.” Sở Phong nói.
“Dựa vào cái gì?” Tinh mang trong mắt Chu Thịnh khiếp người, nhưng rồi gã có chút hốt hoảng, cảm thấy không cam lòng. Lần này gã thắng lợi trở về, thu hoạch rất lớn, một mình ăn hai phần, tại sao bây giờ lại bị người ta cướp sạch.
“Chỉ bằng ngươi ra tay với người bên cạnh ta. Hôm nay, ta không giết ngươi thì cũng sẽ bán ngươi.” Sở Phong nói, đằng đằng sát khí.
“Ngươi... ngươi dám.” Chu Thịnh cả giận. Gã là huynh trưởng của Chu Hải, danh tiếng của đệ đệ gã bây giờ rất lớn, không thua kém Sở Phong, đã nghiên cứu ra thể năng lượng vòng xoáy đen chấn động tinh không.
“Có cái gì mà không dám chứ?” Sở Phong đưa tay lên, tế ra năm mươi quả đá năng lượng quét ngang qua.
Nhưng hắn đã đoán sai. Chu Thịnh không nắm được thể năng lượng vòng xoáy đen như em trai của mình. Nhiều quả cầu đá như vậy cùng nhau ép xuống, thiếu chút nữa đã đè chết gã.
Chu Thịnh bị chấn ho đầy máu, cả người toàn là vết rách, thiếu chút nữa là sụp đổ. Chung quanh gã, tấm chắn, giáp trụ đều rách mướp, ngay cả binh khí cũng bể nát mười mấy món, cuối cùng mới giữ được tính mạng.
Sau đó, gã liền bị Sở Phong trấn áp, phong bế năng lượng bản thân, không thể động đậy.