“Ồ, nhiều quả Kim Xà như vậy sao?” Tử Loan kinh hô. Nàng phụ trách vơ vét, phát hiện được bên trong vòng tay không gian của Chu Thịnh gần năm mươi quả Kim Xà, ánh sáng màu vàng vô cùng chói lọi.
“Là vật Xà tộc rất thích, giá trị kinh người. Một quả có giá một trăm triệu tiền vũ trụ.”
“Năm tỷ đồng tiền vũ trụ?” Sở Phong kinh hãi. Chỉ có một Chu Thịnh, nhưng đã hái được thứ trái cây trị giá nhiều tiền vũ trụ như thế? Quá kinh người.
“Đây có là gì chứ? Dịch Thiên Hỏa còn đắt hơn cả quả Kim Xà.” Tử Loan bĩu môi.
“Thì ra không phải phát tài bình thường mà là phất nhanh.” Sở Phong cười to.
“Còn có một tấm bia đá, bên trên có ghi một loại quyền pháp.” Tử Loan lại tiếp tục lục soát bên trong vòng tay không gian của Chu Thịnh, phát hiện một tấm bia đá, ghi chép có chút kỳ ảo.
“Các ngươi... đây là của ta.” Chu Thịnh đỏ ngầu cả mắt. Quả Kim Xà còn chưa tính, tấm bia đá là gã hao hết tâm lực mới lấy được, trải qua huyết chiến cướp đoạt được từ người khác.
“Bây giờ nó là của ta. Ừm, ngay cả ngươi ta cũng giữ lại để bán.” Sở Phong nói.
Chu Thịnh nghe xong, tức muốn nổ phổi. Tạo hóa mà gã tốn hết công sức để tranh đoạt bị cướp đi. Chính gã cũng mất đi tự do, lại bị người ta bán đi? Lẽ nào lại như vậy chứ?
‘Tử Khí Đông Lai Quyền. Ừm, thoạt nhìn giống như một quyền phổ cường đại rất cổ xưa. Rất thú vị, rất tinh diệu. Tốt!”
Sở Phong nhìn chằm chằm tấm bia đá, càng nhìn lại càng mừng, cuối cùng động dung. Hắn cảm giác quyền pháp ghi lại trên bia đá rất quỷ dị, rất không đơn giản.
“Ồ, Là Tử Khí Đông Lai Quyền. Đây là một trong những bí thuật tuyệt đỉnh, chiến kỹ được diễn dịch đến bước cuối cùng của Tử Khí Đông Lai Chỉ.” Tử Loan kinh hô,
Không hề nghi ngờ, đây là một loại quyền pháp mạnh nhất Trái đất ngày xưa.
Sở Phong đã từng nhìn thấy tộc Tây Lâm thi triển Tử Khí Đông Lai Chỉ, không nghĩ ra còn có chỉ pháp cuối cùng lợi hại hơn cả, Tử Khí Đông Lai Quyền.
“Tốt, thật là trùng hợp. Chu Thịnh, ngươi đúng là không tệ.”
Chu Thịnh nghe xong muốn thổ huyết. Gã vất vả lắm mới trong tình huống không kinh động người khác mà cướp đi quyền phổ, kết quả chỉ là làm giá y cho người khác.
Gã tất nhiên cũng nghe nói đến quyền pháp này, giá trị liên thành, là một loại chiến kỹ cực kỳ lợi hại.
Sở Phong rất hài lòng, thu hồi tấm bia đá.
Sau đó, hắn lại càng tích cực thu phí bảo hộ ở đây.
Thần tử, thánh nữ tiến vào động phủ, người nào cũng có thu hoạch khi ra ngoài.
Kết quả đều là bi kịch.
“Dừng lại.”
“Sở Phong, ngươi muốn làm gì?”
“Thu phí bảo hộ.”
“A, dựa vào cái gì?”
“Ầm!”
“Ôi chao...”
Sở Phong hồng quang đầy mặt, trước sau cướp sạch đồ của hai mươi mấy vị thần tử, thánh nữ, xem như phí bảo hộ.
Trong đó, có một số người bị Tử Loan cáo trạng, ngay cả người cũng thuộc về Sở Phong, bị tước đoạt tự do, trở thành con mồi của hắn, sẽ bị bán đi.
“Dừng lại, giao phí qua đường.”
Có đôi khi, Sở Phong nói tương đối văn nhã, không đề cập đến chữ cướp sạch, nhưng tính chất cũng chẳng khác gì nhau.
Một đám thần tử, thánh nữ muốn phát điên. Công sức hao tâm tổn trí, đổ máu chảy mồ hôi, trong lòng tràn ngập vui sướng từ động phủ dưới đáy biển lao lên, kết quả bị cản đường cướp sạch.
Bên trong tinh không, bình đài Nguyên Thú, người của các phương đều bị chấn động không nhẹ. Điều này... quá điên cuồng rồi.
“Ta dựa vào. Tên ma đầu kia phát rồ rồi sao? Sao có thể vô lễ như vậy? Thần tử của tộc ta xuất sinh nhập tử, vất vả lắm mới mang ra được chút thần vật, cứ như vậy mà bị hắn cướp hết?”
“Ngươi thỏa mãn đi. Không thấy đám thần tử, thánh nữ có quan hệ không tệ với tộc Tây Lâm đều bị bắt hết sao? Ma đầu kia đã tuyên bố, những người kia đều thuộc về hắn.”
Bên trong tinh không, tiến hóa giả các tộc đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Trái đất, Đông Hải.
“Dừng lại, giao phí bảo vệ.”
Phàm là tiến hóa giả tiến ra từ động phủ dưới đáy biển, mặc kệ là thân phận gì đều bị Sở Phong cướp sạch sành sanh.
Bên trong tinh không, rất nhiều người đều bó tay, nhìn muốn trợn cả mắt.
“Trước kia hắn bán thần tử, săn thánh nữ, bán thịt Thiên Thần còn chưa tính. Bây giờ còn cướp sạch thành quả lao động của người ta, lại thu phí bảo vệ. Tên gia hỏa này quả thật rất ác bá, thổ phỉ, đầu lĩnh hắc đạo. Thật sự là xấu xa vô cùng, ác ôn, đại lưu manh đỉnh cấp.”
Nhân vật nổi danh ngửa mặt lên trời thở dài, bởi vì thánh nữ, tôn nữ của tộc họ đều bị Sở Phong cướp đi.
“Đúng vậy, hắn không nói đạo đức gì cả. Đây là tác phong của đám dân lưu manh đường phố. Dựa vào ngươi mà cũng xứng gọi là tiến hóa giả? Thật đáng xấu hổ!”
Có người phụ họa, đồng ý với vị nhân vật nổi tiếng kia.
Tiếp theo, không chỉ có mình người này. Bởi vì đây là trường hợp công khai, mấy nhân vật nổi tiếng đều giận dữ mắng mỏ, nói Sở Phong là ác ôn, là lưu manh, chuyện gì cũng dám làm.
Ví dụ như, bây giờ có một người ở trước mặt mọi người trên bình đài Nguyên Thú gào thét.
Phàm là người đăng nhập vào đều có thể nhìn thấy tin tức trực tiếp của người đó.
“Ác bá, vô pháp vô thiên. Chỉ một thổ dân mà thôi, lại dám cố tình làm bậy, cướp sạch tài sản của truyền nhân đạo thống quan trọng trong tinh không. Quả nhiên là điêu dân bước ra từ rừng thiêng nước độc. Quá càn rỡ, là đầu lĩnh thổ phỉ.”
Mọi người nhìn lại, tất cả đều kinh ngạc. Đây là một vị khách quý bình đài Nguyên Thú đặc biệt mời đến, là một nhân vật nổi tiếng thuộc hàng tiền bối, La lão gia tử.
Không ai là không cảm thấy ngạc nhiên. La lão gia tử nói dễ nghe là tốt tính, thật ra làm người rất trơn trượt. Xưa nay đều không liên quan đến chủ đề mẫn cảm, bo bo giữ mình.
Ông ta sắp bị người ta châm chọc thành tiên sinh cái gì cũng tốt. Là khách quý đặc biệt thời gian lâu dài, ngày thường chưa từng cư xử khác người, từ đầu đến cuối luôn giữ nụ cười ấm áp.
Nhưng hôm nay tại sao ông ta lại như thế? Trong lòng ông ta tràn đầy căm phẫn, quát lớn Sở Phong, tuyệt đối quang minh lẫm liệt.
Trên thực tế, La lão gia tử đang muốn thổ huyết. Bởi vì ông ta nhìn thấy trong đám tù binh của Sở Phong có cháu gái của ông ta, bảo ông ta làm sao mà không giận chứ?
“La lão gia tử rất có khí khái. Ngày thường khinh thường thói xấu trong xã hội. Bởi vì những sự việc đó không đủ phân lượng. Hiện tại đã đến lúc bênh vực lẽ phải, giận trách Sở Phong, đúng là có phẩm hạnh, có chính khí.”
Có người thở dài, lên tiếng tán thưởng.
“Không sai, La lão gia tử một thân chính khí. Trong lúc người ta đứng xem náo nhiệt, còn ông thì nghĩa chính ngôn từ chỉ trích ma đầu, quả thật hiên ngang lẫm liệt.”
Mọi người không khỏi cảm khái. Trước kia chỉ là hiểu lầm. Tiên sinh cái gì cũng tốt, La lão gia tử thật ra rất hào khí, khi cần đứng ra nói thẳng thì tuyệt đối không mập mờ.
Không thấy sao, bây giờ râu tóc của ông đều dựng đứng, ánh mắt phun lửa, mắng Sở Phong muốn lật bàn. Nếu không phải đang cách nhau một tinh hải, nhất định ông đã giết qua đó.