“Dẹp đi, các người đúng là ba phải. Tiên sinh cái gì cũng tốt đó chưa đừng đắc tội với ai, tại sao bây giờ lại tức giận như vậy? Có biết nguyên nhân không? Cháu gái của ông ta là La Diệu Hương bị bắt, người đang ở Đông Hải Trái đất. Không chỉ bị Sở Phong thu phí bảo hộ, tịch thu tất cả tạo hóa, mà còn cướp người biến thành tù nhân, rất có thể sẽ bị bán đi.”
Có người vạch trần chân tướng, nói ra vì sao thái độ của La lão gia tử lại khác thường, đột nhiên phát tác như thế.
“Ồ, thì ra là có nội tình. Ta đã nói rồi, lão già này trơn trượt vô cùng, bất luận lúc nào cũng đều mỉm cười, ít khi có mấy ngôn từ kịch liệt lắm. Hôm nay nổi giận như vậy, ta còn tưởng rằng ông ta bị đoạt xá đổi thành người khác chứ. Thì ra là có nguyên nhân bên trong.”
La lão gia tử nổi giận, càng nói càng tức, tiếng quát mắng vang vọng cả bình đài: “Ta cảm thấy, loại ác đồ này đang phát rồ rồi, nhất định phải giải quyết. Chúng ta không thể ngồi xem không để ý đến. Các vị, ai đồng ý ra tay hàng ma?”
Bình luận viên cũng bó tay. Ngày thường, ông cụ này lúc nào cũng điềm đạm. Khi nói đến mấy vấn đề mẫn cảm, ông ta cũng chỉ mỉm cười. Hôm nay đã thành bộ dạng gì rồi? Liên quan đến cháu gái của ông ta, ông ta liền biến thành một thanh niên cấp tiến, cuồng bạo, nhiệt huyết chính nghĩa.
“La lão, bớt giận đi.” Bình luận viên thuyết phục La lão. Mặc dù y rất đồng tình, nhưng không thể để cho tâm trạng của một ông già ảnh hưởng đến toàn bộ bình đài được.
Bên cạnh cũng là một nhân vật khách quý đặc biệt khác, luôn đối nghịch với La lão. Bây giờ thấy ông thất thố như thế, lại ôn hòa lên tiếng: “Lão La, bình tĩnh lại đi. Đây là bình đài Nguyên Thú, còn chúng ta là khách quý. Khi bình luận mấy chuyện này, phải dùng tư thái siêu nhiên để nhìn xuống, đừng để tâm trạng vui buồn ảnh hưởng đến mình và người khác. Cứ khách quan mà bình luận, để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng như thế là không tốt.”
La lão lại càng giận hơn: “Họ Tề kia, khắc chế cái đầu ngươi đấy. Loại thổ dân hung tàn này muốn chọc thủng trời, chẳng lẽ chúng ta còn không nên khách quan hiến kế sao? Phải bắt hắn lại mới đúng, phòng ngừa thần tử, thánh nữ khác bị hắn hạ độc thủ. Chúng ta đang cứu vãn một thế hệ đấy.”
Tề lão gia tử đối chọi gay gắt: “Lão La, tâm tư của ngươi quá nặng rồi, tưởng chúng ta không biết cháu gái của ngươi bị bắt làm tù binh sao? Tại sao ngày thường ngươi không giơ chân lên? Khi hắn bán thịt Thiên Thần, ngươi cũng rất bình tĩnh. Tại sao bây giờ lại nhảy chồm chồm lên vậy?”
“Tề lão bớt nói hai câu, La lão bớt giận.” Bình luận viên cảm thấy đau đầu, ở chính giữa khuyên giải. Mời khách mời đặc biệt đến để cãi lộn với nhau, đúng là không tưởng tượng nổi.
“Họ Tề, ngươi đúng là buồn nôn. Mấy lời này mà cũng có thể nói ra miệng?”
“Lão La, đối diện với mấy chuyện này, ngươi lại thiếu bình tĩnh và tâm lý bình đẳng.”
“Họ Tề kia, ngươi đứng nói chuyện không đau eo. Về sau ta sẽ quyết chiến với ngươi.” La lão gia tử nổi giận.
Mọi người xem như mở rộng tầm mắt, cả đám đều cảm thấy thú vị. Hai lão già này muốn đánh nhau thật rồi.
Đột nhiên, Tề lão nhìn chằm chằm hình ảnh từ Đông Hải Trái đất truyền đến, sắc mặt thay đổi, con ngươi mở to, cơ thể khẽ run, gương mặt trắng bệch, sau đó cả giận nói: “Tên thổ dân kia, đúng là gan to bằng trời. Thật ghê tởm! Chúng ta không nên dung túng cho loại người này. Bây giờ ta đồng ý với lời nói của La lão. Tên ác bá, lưu manh, thổ phỉ này nhất định phải bị vây quét!”
Mọi người thật sự không hiểu nổi. Tại sao lão già này trong nháy mắt lại thay đổi thái độ, đứng trên lập trường La lão mà lên tiếng như thế.
Rất nhanh mọi người đều biết chuyện gì xảy ra.
Đông Hải, Trái đất.
Sở Phong bắt được một chàng thanh niên trẻ tuổi, nhưng trên người lại có mùi của phụ nữ. Hắn cảm thấy không thích hợp, liền vận dụng Hỏa Nhãn Kim Tinh để kiểm tra, thì ra là một cô gái xinh đẹp.
Lập tức hắn không nói hai lời, bàn tay lớn vỗ một cái, cô gái kia lập tức thét lên, cuối cùng bị bức hiện ra chân thân.
Trên bình đài Nguyên Thú, Tề lão cảm thấy đau lòng. Đây chẳng phải là cháu ngoại của ông sao? Nó nói ra ngoài lịch luyện, biến mất được một khoảng thời gian, lại che giấu người nhà chạy vào trong tinh lộ, đến biên hoang của vũ trụ là Trái đất. Nếu không phải nàng bị Sở Phong bức ra chân thân, ông vẫn còn chưa biết được.
“Tên cường đạo, ác ôn này nhất định phải bị thảo phạt. Tại sao hắn lại phát rồ như thế? Đáng chém. Chúng ta phải cùng nhau vây quét hắn.” Tề lão kêu gọi. Bây giờ ông ta đang tức sùi bọt mép, nghĩa chính ngôn từ, so với La lão gia tử còn muốn nhiệt tình hơn, ánh mắt phun lửa, mũi bốc khói trắng, hai tay nắm chặt, răng nghiến kèn kẹt.
Mọi người cũng bó tay. Lập trường của Tề lão thay đổi cũng nhanh thật.
Trái đất, Đông Hải.
Sóng biếc dập dờn, bầu trời trong xanh, nhưng trong lòng thần tử, thánh nữ các lộ lại giống như có mây đen bao phủ, sấm sét vang dội.
Mẹ nói, xui xẻo quá mà! Đây là lời nói trong lòng của rất nhiều người.
Bọn họ vừa mới bước ra khỏi động phủ, đã bị người ta đánh hôn mê, cướp sạch tạo hóa. Tên thổ dân điên cuồng hung ác kia khiến cho bọn họ không còn lời nào để nói. Hắn chặn ở bên ngoài, một người cũng không buông tha, muốn hốt hết tất cả mọi người một lần.
Chưa bao giờ nhìn thấy một tên lưu manh cường đạo nào phát rồ như thế.
Nếu ở bên ngoài vực ngoại, người này đã sớm bị thủ vệ của bọn họ đánh chết rồi.
Nhưng ở đây thật sự là núi cao hoàng đế xa. Tất cả cao thủ của thánh địa tiến hóa đều không tiến vào Trái đất được. Đám kiêu tử của bọn họ bị đánh đến nổi đom đóm mắt, trở thành tù nhân.
Từ trước đến nay, bọn họ chưa từng gặp qua cuộc cướp bóc thần tử, thánh nữ đại quy mô như vậy.
Nếu ở trong tinh không, có một vị thánh tử hoặc hoàng nữ bị bắt cóc, nhất định sẽ là một sự kiện không nhỏ, dẫn phát cả một đạo thống tức giận, phát binh vây quét.
Hiện tại đang xảy ra chuyện gì? Không phải một người, hai người, mà là một nhóm thần tử, thánh nữ bị người ta bắt.
Không sai, bây giờ không tính theo đầu người mà tính một đám.
Có người tính toán sơ qua một chút, tổng cộng có bốn nhóm tù binh, một nhóm từ mười một đến mười hai người. Trong thời gian ngắn như vậy đã có hơn bốn mươi người bị trấn áp, đều có địa vị không nhỏ.
Ban đầu, đám thần tử, thánh nữ này không có gì ngoài xấu hổ không ngẩng đầu lên được. Nhưng bây giờ, cả đám đều đang ngày càng thích ứng, dần dần bình tĩnh hơn.
Ví dụ, bọn họ ngẫu nhiên còn trò chuyện với nhau, bình tĩnh chào hỏi kẻ đến sau.
“Thần tử Dương Lâm, ngươi cũng đến rồi sao?”
“Thánh nữ Tề Ngọc, xin chào, ngươi cũng đến rồi à?”
....
Kẻ đến sau đều không có gì để nói. Chuyện này là sao? Kiểu chào hỏi như vậy thật sự quá lúng túng.
Bọn họ không phải là không nghĩ đến chuyện phản kháng, nhưng bây giờ bọn họ không phải là đối thủ của Sở Phong. Hiện tại tất cả đều là cảnh giới Tiêu Dao, ai biết được Sở ma vương lại biến thái như thế? Tiêu Dao trảm Quan Tưởng, hiện lên tư thái nghiền ép.
Nếu biết hắn hung ác như thế, đánh chết bọn họ cũng không đến đây. Cho dù bọn họ có bí pháp, muốn khôi phục thực lực cũng phải mất một khoảng thời gian.