Ầm!
Hắn tiếp nhận vào tay, lộ ra vẻ nghi hoặc. Hắn dùng quang não quét văn tự thông dụng của vũ trụ trên tờ giấy, lập tức hiểu ra đây là giấy gì. Thì ra là một tấm thiếp mời có chất liệu kinh người.
“Kim thiếp của tịnh thổ Đại Mộng.” Ở bên cạnh hắn, Tử Loan kinh hô.
“Tịnh thổ Đại Mộng, bài danh hai mươi vị trí đầu trong vũ trụ?” Sở Phong hoài nghi.
Sau đó, hắn nhìn thấy một đám tù binh, nhất là những thần tử đang bị hắn áp chế, tất cả đều lộ ra ánh mắt hâm mộ, ghen ghét, nhìn hắn chằm chằm.
Một tấm thiếp mời được luyện chế từ chất liệu đặc biệt, toàn thân màu vàng, cứng cỏi mà rắn chắc, lai lịch rất lớn.
“Mời hắn sao?”
Lúc này, bên trong tinh không, trên bình đài Nguyên Thú, cũng có rất nhiều người giật mình hét lên kinh ngạc.
Trái đất, Đông Hải.
Dưới sự truy vấn của Sở Phong, Tử Loan đã nói ra chân tướng.
Cứ cách một khoảng thời gian, tịnh thổ Đại Mộng sẽ đưa ra một tấm thiếp mời kim sắc, số lượng có hạn, mục tiêu chính là nhân vật ngút trời trong số thế hệ trẻ tuổi của vũ trụ.
Có thời điểm ít nhất chỉ có một trăm tấm.
Điều này đồng nghĩa với việc chỉ có truyền nhân của một trăm tinh cầu mạnh nhất mới có tư cách.
Thời điểm nhiều hơn cũng không vượt qua năm trăm tấm thiếp mời, vô cùng trân quý.
Sở Phong không biết tịnh thổ Đại Mộng mời thiên tài trẻ tuổi đến làm cái gì?
“Bên trong tịnh thổ Đại Mộng có một cổ điện tràn ngập tiên khí, có tên là Thiên Thu. Trong đó có cơ duyên rất lớn, nhưng không biết tại sao chỉ có tác dụng với người ba mươi tuổi trở xuống.”
Thần điện Thiên Thu rất đặc biệt, ngày thường cũng có nhân vật kỳ tài ngút trời tập trung, cùng nhau tiến vào mộng cảnh, nương theo tạo hóa phát sinh.
Có một người sau một giấc chiêm bao tỉnh lại, cảm giác mộng tu trải qua rất nhiều năm tháng rất chân thực, có thể tăng thêm nhiều năm đạo hạnh.
Tất nhiên, có người chỉ có giấc chiêm bao mười năm, nhưng có người ở trong mộng ngộ đạo trăm năm.
Đây quả thật là một con đường tắt để tiến hóa. Ngủ say một đêm đã có thu hoạch được mười năm, trăm năm đạo hạnh, đúng là đơn giản không thể tưởng tượng được, rúng động lòng người.
Nhưng bất luận nhiều ít bao nhiêu, cuối cùng cũng chỉ có hai ba người có được cơ duyên đặc biệt này.
“Nơi tốt.” Sở Phong thán phục, cầm thiếp mời kim sắc trong tay, vô cùng cao hứng. Nếu có cơ hội đến đó, hắn nhất định sẽ không bỏ qua. Tu vi tăng vọt sau một đêm, chẳng khác nào một bước lên trời.
Đồng thời, đây cũng là đường tắt tịnh thổ Đạo Mộng lựa chọn truyền nhân mạnh nhất cho tộc.
Người được chọn có thể trở thành đạo lữ của thánh nữ tịnh thổ Đại Mộng.
Trên bình đài Nguyên Thú, rất nhiều người hâm mộ Sở Phong, bàn tán ầm ĩ.
“Cho dù là mười vị trí đầu, đám thiên kiêu mạnh nhất cũng sẽ không từ chối, nguyện ý đặt chân lên tịnh thổ Đại Mộng. Nếu có thể trong vòng một đêm ngộ đạo trăm năm, đủ để bọn họ khinh thường người cùng thế hệ. Ai có thể chống đỡ được dụ hoặc đó chứ?”
“Thánh nữ thế hệ này của tịnh thổ Đại Mộng tên là gì nhỉ? Hình như là Tần Lạc Âm?” Sở Phong hỏi Tử Loan.
“Đúng vậy, danh tiếng của nàng ta rất lớn, thực lực kinh khủng, còn muốn vượt qua các bậc tiền bối, có thể tùy tiện báo mộng giết người, khó lòng phòng bị.” Tử Loan không tình nguyện giới thiệu, nhỏ giọng lầu bầu.
Danh tiếng của Tần Lạc Âm quá lớn, là một trong những cô gái đẹp nhất tinh không, được nhiều người xếp vào Cửu Mỹ Đồ.
“Nói như vậy, ta có thể sẽ trở thành con rể của tịnh thổ Đại Mộng, kết làm đạo lữ với Tần Lạc Âm?” Sắc mặt Sở Phong trở nên khác thường.
Chung quanh, hơn mười vị thần tử, thánh nữ ghen ghét, không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể không im lặng, bởi vì điều này không phải là không có khả năng.
Người được mời, ai có thể xác định được người cuối cùng sẽ là ai. Một đêm ngộ đạo trăm năm, có đôi khi cũng không phải xuất hiện trong số đạo tử mười thế giới tinh thần đầu tiên.
“Tịnh thổ Đại Mộng cứ cách mấy ngàn năm lại đưa ra một tấm thiếp mời màu vàng. Cung điện kia cũng không dễ dàng mở ra. Khoảng cách thời gian dài như vậy mới mở ra một lần, lại càng khiến cho tấm thiếp mời trở nên trân quý. Thiên tài các phương phải đánh nhau vỡ máu đầu mới có được một tấm.”
Bên trong tinh không, có người thở dài.
Số người được mời mỗi lần cũng không nhiều. Nói cách khác, người may mắn lắm mới có được tấm thiếp mời, còn có khả năng ngộ đạo trăm năm, lại còn được kết làm đạo lữ với Tần Lạc Âm.
Nhưng thời gian không dài, một tin tức đã truyền ra.
Tần Lạc Âm đích thân lên tiếng phế bỏ tấm thiếp mời của Sở Phong, tuyên bố xóa tên hắn, không cho hắn cơ hội này.
Chuyện này được nổ ra đầu tiên ở bình đài Nguyên Thú, dẫn phát một trận sóng to gió lớn.
Trong tay Sở Phong có quang não, tất nhiên có thể biết được chuyện phát sinh trong tinh không. Lúc này hắn cũng ngạc nhiên, sắc mặt trở nên căng cứng.
Hắn nhìn thấy trên bình đài Nguyên Thú, tất nhiên tin tức là thật. Tần Lạc Âm từ chối hắn đến nhà, chính miệng công bố phế bỏ tấm thiếp mời của Sở Phong, thái độ vô cùng dứt khoát.
Sắc mặt Sở Phong trở nên âm trầm, thậm chí còn biến thành màu đen. Đây là tình huống gì thế? Quả thật là mất mặt mà.
Trên thực tế, trước đó hắn thật sự rất vui, được ngộ đạo trăm năm thu hút, nhưng sau khi tỉnh lại, hắn cảm thấy đây chỉ là lầu các trên không. Đối với hắn mà nói, chỉ có thể giương mắt nhìn mà không cách nào tiếp cận.
Bởi vì, nếu hắn thật sự xuất hiện ở tịnh thổ Đại Mộng, đoán chừng sẽ bị một số lão quái vật để mắt đến, sau đó trấn sát.
Cho nên, hắn sớm đã lắc đầu. Chỗ đó không đi được rồi, chuẩn bị tìm cơ hội cảm ơn ý tốt của tịnh thổ Đại Mộng rồi trả lại thiếp mời.
Nhưng hắn vạn lần không nghĩ đến, tịnh thổ Đại Mộng vừa mới đưa hắn thiếp mời kim sắc, kết quả thánh nữ của đạo thống quả quyết bác bỏ hắn, chẳng thèm nể mặt, rất sỉ nhục.
“Haha, ma đầu kia bị từ chối, không có cơ hội gặp tiên tử Tần Lạc Âm, càng không có tư cách tiến vào tịnh thổ Đại Mộng.”
“Thánh nữ Tần Lạc Âm nhất định là đang cố ý thu thập hắn, trước cho người đưa thiếp mời cho hắn, sau đó lại bác bỏ, quả quyết không chấp nhận hắn, hung hăng đánh vào mặt hắn. Haha, rất có cá tính.”
Bên trong tinh không, tất nhiên không thiếu người chế nhạo Sở Phong.
Bởi vì hắn săn thần tử, thánh nữ các lộ, các môn phái đối ứng làm sao mà có ý tốt với hắn chứ. Bây giờ chính là lúc cười trên nỗi đau của người khác.
Sở Phong vốn không có suy nghĩ gì với tịnh thổ Đại Mộng, nhưng bây giờ sắc mặt của hắn không dễ coi. Đột nhiên hắn có suy nghĩ muốn đặt chân vào tinh không, chui vào đại điện Thiên Thu, đoạt lấy cơ duyên trăm năm ngộ đạo sau một đêm.
“Để tính toán xem có cơ hội thực hiện nó hay không?” Sở Phong tức giận trong lòng. Hắn không biết rốt cuộc có biện pháp nào thần không biết quỷ không hay tiến vào tinh không, sau đó không bị phát giác mà tiến vào tịnh thổ Đại Mộng không?
Hắn cũng không từ bỏ như trước mà thật sự suy nghĩ.
“Nha đầu kia, ngươi chờ đó.” Sở Phong lớn tiếng.