“Sở Phong, lão hủ có một lời cần nói, cái gọi là oan có đầu nợ có chủ. Điều này không liên quan đến Diệu Hương, nếu ngươi có bất mãn gì thì nên tìm tiên tử Tần Lạc Âm mới đúng chứ.”
“Ngài tên gì nhỉ? La lão gia tử phải không? Đúng vậy, vốn không liên quan đến thánh nữ Diệu Hương, nhưng ngươi mắng ta trên bình đài Nguyên Thú, còn có con nha đầu nằm mơ giữ ban ngày chết tiệt kia vô lễ với ta. Không phải sao? Bắt không được ngươi và con nha đầu kia, ta không thể làm gì khác hơn là giữ lại cháu gái của ngươi để bàn lý tưởng nhân sinh một chút.”
La lão gia tử không khỏi nôn nóng. Trong mắt ông ta, Sở Phong chính là một tên ác ôn. Nếu hắn giữ La Diệu Hương lại, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện.
“Thế ngươi muốn thế nào mới bằng lòng buông tha Diệu Hương?” Ông ta quát hỏi.
Sở Phong mỉm cười: “Đầu tiên, ngài mắng ta, đây là một chuyện khiến người ta phải tiếc nuối. Vì thế, về sau ngài phải thường xuyên tán thưởng ta mỗi ngày trên bình đài Nguyên Thú.”
Bên trong tinh không, mặt người nào cũng quái dị. Sở Phong còn muốn mất mặt như thế nào nữa đây? Bảo người ta ngày ngày ca ngợi một tên buôn người. La lão gia tử là khách quý đặc biệt còn không khó chịu chết sao? Bắt ông ta phải che giấu lương tâm, khích lệ kẻ bắt cóc cháu gái của mình, suy nghĩ một chút đã muốn thổ huyết rồi.
“Tiếp theo, ngài phải trả cho ta năm tỷ tiền phí bảo hộ.”
“Cái gì, ngươi bắt ta trả ngươi phí bảo hộ?” La lão gia tử hỏi.
Sở Phong bình tĩnh gật đầu: ‘Không sai, năm tỷ này không phải là tiền chuộc mà là phí bảo hộ, cam đoan tinh thần của ngài không bị kích thích. Ta giữ lại thánh nữ Diệu Hương, cùng lắm là để nàng ta bưng trà đổ nước mà thôi, cũng không làm chuyện gì khác.”
“Trả cho ngươi năm tỷ tiền vũ trụ, còn không thể đưa Diệu Hương trở về sao?” La lão gấp lên.
“Đã nói rồi, năm tỷ tiền vũ trụ chỉ là phí bảo hộ, không phải tiền chuộc.”
“Ngươi... quá đáng! Như thế nào ngươi mới bằng lòng thả người?” La lão hỏi.
“Ta đã nói vừa nãy, con nha đầu nằm mơ giữa ban ngày kia đối với ta quá ngạo mạn, vô lễ, ngài bên này giải quyết vấn đề còn kém hơn con nha đầu đó. Vậy thì ta chịu lui một bước, bảo Tần nha đầu đến nhận lỗi với ta, sau đó đưa cho ta một giọt dịch Thiên Thần, đồng thời giao một tỷ tiền chuộc, quyết định như vậy đi.”
“Cái này...” La lão gia tử cảm thấy đau đầu. Bảo ông làm sao mà mở miệng với Tần Lạc Âm chứ? Tịnh thổ Đại Mộng quá cường thịnh, mà thân thích xa lại có địa vị cao như thế, bọn họ chịu tiếp nhận uy hiếp sao?
Sở Phong mỉm cười: “Ngài không cần phải buồn rầu. Cứ nói thẳng việc này với tiểu nha đầu đó, có nguyện ý cứu biểu tỷ của nàng ta không đều chỉ là một suy nghĩ của nàng ta, để nàng ta tự mình xử lý.”
Lúc này, tất cả mọi người đều lộ ra sắc mặt khác thường. Tên này đúng là bại hoại mà.
Tần Lạc Âm rốt cuộc có cứu hay không? Nếu không, nhất định là người không biết niệm tình. Cho dù mọi người không nói gì, trong lòng cũng sẽ có suy nghĩ.
Nhưng nếu như vậy mà đi vào khuôn khổ, trực tiếp cúi đầu xin lỗi tên ma đầu kia, dâng lên các loại tài nguyên, chỉ tưởng tượng ra thôi cũng đủ làm người ta không biết nói cái gì.
Tần Lạc Âm lấy mộng nhập đạo, là đệ tử có thiên phú nhất của đạo thống từ trước đến nay, có thể tùy tiện báo mộng giết người, không nói là người mạnh nhất trong cùng thế hệ nhưng cũng không thua kém gì nhiều, đủ để xếp trong vị trí mười mấy người đầu tiên.
Ngoài ra, nàng ta còn được ca tụng là mỹ nhân xếp hàng thứ sáu trong tinh không, danh tiếng cực lớn.
Nàng ta đã tỏ rõ thái độ căm ghét Sở Phong, trước đoạt tư cách tiến vào tịnh thổ Đại Mộng của hắn, không cho hắn cơ duyên, không cho hắn cơ hội kết làm đạo lữ.
Kết quả bây giờ phải cúi đầu xin lỗi hắn sao? Đây đúng là đâm lao thì phải theo lao. Từ mặt mũi đến thân tình đều không tiện từ bỏ.
Tần Lạc Âm mới từ Địa ngục trở về. Mọi người suy đoán, trước kia nàng căn bản không chú ý đến Sở Phong, không biết biểu tỷ xa của mình bị bắt. Bằng không, khẳng định sẽ ổn định hắn trước, sẽ không bị động như bây giờ.
“Nha đầu nằm mơ giữa ban ngày chết tiệt kia, xem ngươi tự mình xử lý như thế nào.” Sở Phong nói xong, không tiếp tục để ý nữa.
Mọi người im lặng. Hắn cứ mở miệng là lại gọi nha đầu chết tiệt, đoán chừng toàn bộ tinh hải cũng chỉ có một mình hắn dám bất kính và không quan tâm Tần Lạc Âm như thế.
Sau đó, hắn vẫy tay một cái, bảo La Diệu Hương đến gần, cùng với Triệu Tình giúp hắn đấm lưng, xoa vai.
Ánh mắt La lão phun lửa: “Sở ma đầu, có lẽ nào ngươi lại như thế? Ta vừa mới giao năm tỷ tiền vũ trụ, ngươi còn muốn như thế nào nữa?”
“Điều này không phải rất bình thường sao? Chỉ là đấm lưng thôi mà. Có một đại yêu tinh ở bên cạnh, để nàng ta ở không không phải rất lãng phí sao?” Sở Phong nói.
Nụ cười của Đại ma nữ Triệu Tình vô cùng rạng rỡ, mị hoặc, thiên kiều bá mị, dạy La Diệu Hương cách đấm lưng. Mọi người bên ngoài nhìn chằm chằm. Đây đúng là không phải hưởng thụ bình thường.
“Phóng túng, còn ra thể thống gì nữa?” Tử Loan tức giận lẩm bẩm, mắt to liếc về chỗ Sở Phong, ánh mắt toàn là tròng trắng.
Bên trong tinh không, Tề lão cũng đang rầu rĩ, âm thầm lau mồ hôi lạnh, bởi vì cháu gái của ông ta là Tề Ngọc cũng bị lọt lưới.
Quả nhiên, lúc này Sở Phong giống như nhớ ra điều gì đó, nói: “Mau mang cô nàng nữ giả nam trang ra đây, gia gia của nàng ta cũng mắng ta.”
Tề Ngọc xấu hổ vô cùng. Nàng giống như một con báo cái, thân hình rất khỏe mạnh cân đối, làn da màu lúa mì, rất có vẻ đẹp dã tính.
Sở Phong lần đầu tiên “giao lưu tốt đẹp” với Tề lão, bảo ông ta nộp một khoản tiền phí bảo hộ, sau đó yêu cầu ca ngợi hắn trên bình đài Nguyên Thú.
Về phần cháu gái của ông ta, tạm thời được giữ lại như La Diệu Hương.
Sau lưng Sở Phong, ma nữ Triệu Tình lại có thêm một đồ đệ. Tề Ngọc dã tính khó thuần, bất đắc dĩ nện vào lưng Sở Phong, khí lực rất lớn.
“Lão phu thật sự rất ghen ghét và hâm mộ. Sở Phong huynh đệ, ngươi không thể không có thành ý đấu giá mấy thánh nữ sao? Ngươi nhìn đi, kết quả là, thần tử, thánh nữ đều được đạo thống và gia tộc của họ chuộc về. Đối với người mua chân chính như chúng ta mà nói là một sự tổn thương.” Có một lão quái vật biểu đạt sự bất mãn.
“Ngươi trả giá cao thì được, chỉ có thể nói các ngươi thiếu thành ý.” Sở Phong rất bình tĩnh nói.
Lúc này, Nguyên Ma nhỏ giọng thông báo, trong số thần tử, thánh nữ có người của đảo Bồng Lai và đảo Phương Trượng, là Thiếu đảo chủ của hai bí cảnh này.
“Chém!” Sở Phong lạnh giọng hạ lệnh, mắt cũng không chớp. Hắn chẳng muốn nói nhiều về người của hai tộc này.
Oành.
Sau khi mệnh lệnh được đưa ra, Nguyên Ma đang bước về phía trước, lập tức trong biển xanh lao ra bảy bóng người, cùng nhau oanh sát thuyền lớn.
‘Hừ, ta đã sớm cảm nhận có người tiếp cận. Thì ra là các ngươi.”