Bên ngoài Trái đất dần dần yên tĩnh lại. Từng đội ngũ một đều chiếm cứ khu vực của riêng mình, chờ khe hở xuất hiện.
Ngắn thì mấy ngày, lâu thì mấy tháng sẽ xuất hiện.
Lúc này, trong tay đầu lĩnh đều cầm một tấm bản đồ cổ xưa. Đây là thứ mà họ phải bỏ nhiều tiền ra mới mua được.
Trên Trái đất đã từng có hoàng triều huy hoàng, thánh địa tiến hóa và các động phủ dưới đáy biển, đều có đánh dấu trên bản đồ. Bọn họ đang tiến hành nghiên cứu. Bởi vì thời gian tiến vào Trái đất chú định rất ngắn, nhất định phải chọn mục tiêu cho thật tốt. Đến lúc đó, cường giả cấp độ Kim Thân La Hán sẽ nhanh chóng phá giải cấm chế, trực tiếp cướp lấy tạo hóa.
Bọn họ cần phải tốc chiến tốc thắng vì thời gian có hạn.
Trong vũ trụ vẫn không ngừng có đội ngũ chạy đến, có thợ săn tinh tế, có cường giả thánh địa, cũng có đạo tặc lang thang trong tinh không, thành phần vô cùng phức tạp.
Nhưng nhân số của mỗi đội ngũ ít nhất có đến hai ba chục người, nhiều cũng không vượt quá trăm người, bởi vì chi phí vượt qua tinh không vũ trụ rất lớn.
Bước vào lỗ sâu sẽ bị thu lệ phí từng người. Điều này cơ hồ đã bị công ty Lỗ Sâu Thông Thiên lũng đoạn.
Một số đạo thống cường đại cũng có kỹ thuật này, nhưng cuối cùng vẫn không đủ chuyên nghiệp, ví dụ như cam đoan đường đi tuyệt đối an toàn, tránh khu vực thú vũ trụ tập kích, thời gian và các loại chi phí khác.
Nếu ai cũng làm được như vậy, bên ngoài Trái đất nhất định sẽ có rất nhiều sinh linh xuất hiện, thỉnh thoảng còn có đội ngũ chạy đến.
Người thật sự muốn giết Sở Phong chỉ có vài người, nhưng người muốn đoạt cơ duyên lại chiếm hơn chín mươi phần trăm.
Trái đất, Đông Hải.
Sở Phong cảm nhận được áp lực. Khi hắn di chuyển trong hải vực, đọc các loại tin tức trên quang não, hắn không khỏi cau chặt mày.
Nếu tiến hóa giả cấp Kim Thân La Hán đến, tình huống tuyệt đối hỏng bét.
Sóng nước dập dờn. Sở Phong tìm được đám người Nguyên Ma, Tử Loan. Hắn nhảy lên thuyền lớn năm màu.
Tử Loan báo cáo lại cho Sở Phong biết, La Diệu Hương và Tề Ngọc muốn chạy trốn, hối lộ bọn họ, nhưng đã bị nàng và Nguyên Ma từ chối, bắt trở về lại.
“Chừng nào ngươi mới lấy huyền từ châm ra khỏi người của chúng ta?” Vẻ mặt Tử Loan vô cùng u ám. Hiển nhiên, nàng không phải là không muốn trốn, chủ yếu là sợ huyền từ châm bên trong cơ thể nổ tung.
Chỉ trong mấy ngày, nàng đã cảm nhận được sự là lạ. Có mấy chỗ hơi nhức trong cơ thể, điều này nói rõ Sở Phong không có hù dọa nàng.
Chỉ cần hắn rời đi, huyền từ châm có khả năng sẽ phát tác.
Vèo vèo vèo!
Sở Phong lấy huyền từ châm ra khỏi cơ thể Tử Loan và Nguyên Ma.
Sau đó, hắn đưa cho hai người mấy quả Kim Xà và mỗi người một cái bình ngọc màu đen.
“Dịch Thiên Hỏa.” Tử Loan vui mừng. Giá của thứ này rất đắt, rất tốt cho tu luyện bí thuật, có thể rút ngắn thời gian, sau khi hấp thu còn có thể ôn dưỡng cơ thể.
Nguyên Ma cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ đến Sở Phong sẽ cho bọn họ dịch Thiên Hỏa.
Bên cạnh, Triển Hạc, Lý Phượng nhìn chằm chằm. Bọn họ cũng muốn nhưng lại không tiện mở miệng. Như thế chẳng phải sẽ cúi đầu trước tên ma đầu này sao. Nói tóm lại, hai người cũng không muốn mất mặt.
“Có người muốn chạy trốn, hai người các ngươi cũng không chặn lại. Dịch Thiên Hỏa không cần suy nghĩ nữa nhé.” Sở Phong nói.
Triển Hạc, Lý Phượng không khỏi thất vọng, còn có chút hối hận.
Sau đó, đại ma nữ Triệu Tình vội vàng tranh công với Sở Phong. Nàng ta là người đầu tiên phát hiện hai người kia muốn chạy trốn, sau đó báo cho Tử Loan biết.
Cách đó không xa, sắc mặt La Diệu Hương, Tề Ngọc trắng bệch, đồng thời tức giận nhìn Triệu Tình, cảm giác giống như bị bán đứng, ánh mắt đẹp phun lửa.
Triệu Tình khinh thường nói: “Trừng cái gì? Hai người các ngươi lén lút thương lượng nhau, nói sẽ mang ta trốn cùng, sau đó nửa đường ném ta sang một bên, để ta thu hút truy binh. Đừng tưởng là ta không biết nhé.”
Sở Phong nghe xong, không khỏi bật cười, sau đó đưa một bình dịch Thiên Hỏa cho Triệu Tình, xem như phần thưởng.
Đại ma nữ lập tức nở nụ cười ngọt ngào, lại càng quyến rũ động lòng người, thân hình thon thả lay động bước đến đấm lưng cho Sở Phong.
“Về phần hai người các ngươi…” Sở Phong nhìn La Diệu Hương và Tề Ngọc, nói: “Bảo người nhà các ngươi chuẩn bị một tỷ tiền vũ trụ đi.”
“Cái gì?”
Hai người biến sắc. Bọn họ bị giữ lại đây, vốn đã phải trả một khoản tiền phí bảo hộ, hiện tại còn phải trả nữa? Tên ma đầu này quá ghê tởm, thiếu “đạo đức” làm nghề.
Bên trong tinh không, La lão gia tử và Tề lão gia tử nhận được tin tức, trái tim như muốn chảy máu. Chỉ mới có mấy ngày, cháu gái Triệu ma vương đã có được một bình dịch Thiên Hỏa giá trị kinh người, còn hai người bọn họ thì phải nhiều lần trả tiền phí bảo hộ cho cháu gái của mình.
Hai người vô cùng tức giận, muốn kháng cự lại.
Nhưng tên ma đầu kia rất vô sỉ, đích thân nói cho bọn họ biết, nếu không trả phí bảo hộ, bọn họ chờ xem trình chiếu nghệ thuật của cháu gái bọn họ đi, cam đoan sẽ được trực tiếp trên bình đài Nguyên Thú.
Sắc mặt của hai lão đầu tử xanh lét. Cái gì là trình chiếu nghệ thuật? Chó chết! Cả hai người đều biết, tiểu ma đầu kia nhất định là muốn bán album ảnh.
Bởi vì trước kia tên ma đầu đó đã từng ồn ào qua, muốn bán thần tử, thánh nữ, còn có thể bán album ảnh.
“Diệu Hương ơi, không có cơ hội thì đừng có chạy trốn. Tiền quan tài của gia gia không còn bao nhiêu đâu.” La lão gia tử mệt mỏi căn dặn.
Tề lão gia tử cũng khuyên bảo cháu gái của mình như thế, trước ổn định, đừng vội chạy trốn.
La Diệu hương, Tề Ngọc được căn dặn như vậy, đều muốn thổ huyết. Đây là ông nội của mình sao? Vì tiếc chút tiền vũ trụ mà không cho các nàng chạy trốn?
“Gia gia, các người có ý gì thế? Tại sao lại khuyên tụi con không được chạy trốn? Chúng ta là người thân sao? Vì một chút tiền tài ngoài thân mà người định bán con cho tên ma đầu này?”
Hai cô gái đều không cam lòng.
“Đừng có ăn nói lung tung.”
“Diệu Hương, ta đã liên lạc với tịnh thổ Đại Mộng, chờ biểu muội xa của con là Tần Lạc Âm xuất quan. Bây giờ trước cứ ổn định hắn. Nếu con còn chạy trốn, tiền quan tài của gia gia coi như hết.” Tinh thần của La lão gia tử không được tốt. Cũng không còn cách nào, lần này xuất huyết hơi bị nặng rồi.
Sau đó, đãi ngộ của La Diệu Hương và Tề Ngọc trên thuyền năm màu giảm xuống nhanh chóng. Công việc đấm lưng không cần bọn họ làm mà chuyển sang bóp chân.
Đồng thời, bọn họ còn phải phụ trách nấu nước nóng cho Sở Phong tắm.
Hai người không chịu được. Thân là thánh nữ một tộc, cũng được xem là thiên chi kiều nữ của tinh cầu mình, nhưng sau khi tiến vào Trái đất thì bị bắt làm tù binh, trở thành nha đầu bị người ta sai khiến.
Tề Ngọc bất mãn, bực tức nói: “Sở Phong, ngươi quá đáng lắm. Ngươi dám ức hiếp chúng ta. Ngươi nên biết, biểu muội của Diệu Hương là Tần Lạc Âm. Không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt Phật, không thể quá đáng như thế.”
Sở Phong bình tĩnh nói: “Nếu không phải Tần Lạc Âm là biểu muội của nàng ta, ta còn không sai khiến các ngươi làm đâu. Nào, đi giúp ta bưng nước rửa chân đến đây.”