“A…” Hai cô gái thét lên. Đúng là không thể chịu đựng được, còn phải bưng nước rửa chân?
Trên thực tế, Sở Phong dùng dịch Thiên Hỏa tu hành, có khi thoa khắp thân, có đôi khi ngâm chân để hấp thu tinh hoa. Thứ này quả nhiên phi phàm.
Sau khi bôi dịch Thiên Hỏa lên cơ thể sẽ có cảm giác giống như bị phỏng, nhưng phản ứng thần kinh lại càng nhanh, não cũng nhạy cảm hơn, tu luyện bí thật có tác dụng phi phàm trong thời gian có hạn định.
Ngoài ra, dịch Thiên Hỏa còn chứa chất tẩm bổ cơ thể. Mặc dù kém hơn so với dịch kiến Địa ngục, nhưng dùng cũng rất tốt. Chỉ dùng một ngày, thể chất đã tăng khoảng mười lăm phần trăm.
Sở Phong hít một hơi. Khó trách Tử Loan lại hưng phấn, Nguyên Ma lại vui mừng như vậy. Thứ này đúng là khó lường.
Hắn cẩn thận tìm đọc trên quang não, giá trị của dịch Thiên Hỏa đúng là liên thành, ngay cả tiến hóa giả cấp Kim Thân La Hán cũng đều dùng, có thể giúp tu luyện bí pháp, còn có thể tẩm bổ nhục thân.
Cao nhất có thể giúp thể chất cơ thể tăng lên ba chục phần trăm.
Nó sẽ mãi mãi tăng lên, chỉ cần không vượt qua cấp độ Kim Thân La Hán, hết thảy tiến hóa giả đều có thể áp dụng.
Sở Phong ý thức được, bởi vì hắn đạt được dịch kiến Địa ngục, hiệu quả quá kinh người, thiếu chút nữa xem nhẹ dịch Thiên Hỏa này. Đây tuyệt đối là loại thuốc trân quý.
Có thể giúp cho thể chất tăng ba mươi phần trăm, đối với tiến hóa giả mà nói, đã là thành tựu khó lường rồi.
Sở Phong kiểm tra giá cả, quả nhiên là cái giá trên trời.
Một phần dịch Thiên Hỏa có giá năm tỷ tiền vũ trụ.
Quan trọng là, lần này hắn thu hoạch được rất nhiều. Nếu gom lại hết sẽ được một cái ao nhỏ, không có một trăm phần trăm cũng có năm mươi phần.
“Cái này… so với bán thần tử, thánh nữ kiếm nhiều hơn không ít.” Sở Phong ngẩn người, đúng là sơ sót thật.
Khi La Diệu Hương và Tề Ngọc phụng phịu nghe theo Tử Loan sai khiến, giúp Sở Phong bưng nước rửa chân, hai mắt lập tức nhìn thẳng.
Bên trong cái bồn ngọc màu đen có một thứ chất lỏng đỏ tươi, dịch Thiên Hỏa.
“Đi đường nhớ chú ý, sắp đụng vào người ta rồi đấy.” Sở Phong nhắc nhở, biểu hiện bất mãn, ra hiệu các nàng có thể bỏ nước rửa chân xuống. Hắn ngồi xuống, chuẩn bị ngâm chân.
Hai cô gái trơ mắt nhìn, rất muốn nói đúng là phung phí của trời. Một phần dịch Thiên Hỏa phải dùng từ đến tám đến mười lần. Để có thể hấp thu được dược hiệu, tất cả đều cẩn thận bôi lên người, vô cùng tiết kiệm.
Nhưng trước mắt, cả hai đang nhìn thấy cái gì? Tên nhóc này dùng một lần đến ba phần. Mẹ nó, thật sự không nhịn được mà muốn chửi tục. Hắn cứ như thế mà đem ra ngâm chân.
“Hai vị thánh nữ, hai chân này của ta nhìn có được không?” Sở Phong lắc lư đôi bàn chân của mình, chất lỏng màu đỏ tươi nhỏ xuống, cũng không phải là hắn tự luyến, mà đúng là hai chân của hắn trắng noãn như ngọc thạch, rất óng ánh. Bởi vì gần đây cơ thể của hắn đang không ngừng thay đổi.
“A!” Mặt của hai cô gái đỏ lên, nhanh chóng lấy lại tinh thần.
“Dịch Thiên Hỏa hẳn phải bôi lên toàn thân. Hiệu quả tốt nhất, lại dễ dàng hấp thu.” Tề Ngọc nhỏ giọng nói. Nàng cảm thấy Sở Phong đúng là lãng phí. Cho dù là thánh nữ của một tinh cầu mạnh, nàng cũng vẫn phải lắc đầu không thôi.
Sở Phong mỉm cười, không nói gì thêm. Hắn biết chuyện của mình. Khi vận chuyển phương pháp hô hấp Đạo Dẫn, hai chân của hắn như mọc rễ, hoàn toàn có thể hấp thu tinh hoa của dịch Thiên Hỏa, sẽ không lãng phí.
Hắn sử dụng rất nhiều dịch Thiên Hỏa chỉ vì một bước đúng chỗ, tăng thể chất lên ba mươi phần trăm. Hắn không có thời gian để tăng dần dần. Bởi vì cường địch có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
“Sở Phong, ta đến đây.” Đúng lúc này, một âm thanh vang lên bên tai Sở Phong, hơi có vẻ già nua.
“Ngươi là ai?” Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm về phía một vùng biển.
Giọng nói kia rất bình thản: “Đừng khẩn trương, ta không có ác ý. Ta muốn giới thiệu cho ngươi một người bạn đồng sinh cộng tử. Các ngươi có thể đồng tâm hiệp lực với nhau.”
Sở Phong biết người này rất mạnh, không phải tiến hóa giả bình thường.
Nguyên Ma, Tử Loan, Triệu Tình đều bất ngờ. Bọn họ cũng không cảm nhận được có người đến gần, không nghe được người khác nói chuyện, nhưng nhìn phản ứng của Sở Phong, rõ ràng là có người.
“Lão hủ mời tiểu hữu uống trà.”
Sở Phong sử dụng Hỏa Nhãn Kim Tinh nhìn về phía mặt biển, hai mắt bình thường không thể nhìn thấy, chỉ có thể sử dụng thuật nhãn để nhìn vùng biển này.
“Ở đây!”
Quả nhiên hắn nhìn thấy một con thuyền nhỏ được làm từ những thanh trúc màu xanh biếc, thậm chí có cây trúc bên trên còn mọc lá xanh rất dài, mang theo hơi thở tươi mát, hòa vào không gian trời đất.
Trên thuyền trúc có một lò đất nhỏ bằng bùn, có bàn, còn có bộ dụng cụ pha trà. Một ông cụ ngồi xếp bằng, râu tóc bạc trắng đang nở nụ cười ấm áp.
Biển xanh, gió êm, sóng lặng. Một chiếc thuyền con ung dung đi tới, mang theo chút sương trắng không muốn để người ta nhìn thấy.
Sở Phong không qua đó nên không biết. Đối với cường giả không thể ước đoán, hắn lựa chọn tránh đi, tự mình điều khiển chiếc thuyền năm màu tiến hành nhảy vọt không gian.
Vèo một tiếng, hắn biến mất khỏi chỗ này, hành động rất quả quyết, sau đó xuất hiện ở Nam Hải.
Sở Phong cảm giác được, hắn không phải là đối thủ của vị cao nhân kia. Cấp độ tiến hóa chênh lệch rất lớn. Hắn hoàn toàn không hiểu rõ đối phương, tùy tiện tiếp cận không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Hắn không muốn đặt an nguy của bản thân vào tay người khác, chờ người khác quyết định.
“Tiểu hữu, không nên hiểu lầm. Ta thật sự không có địch ý.”
Nhưng âm thanh bình thản đó vẫn một lần nữa truyền đến, con thuyền nhỏ xanh mơn mởn đang dập dờn theo sóng cách đó không xa.
Quả thật rất khủng bố. Chỉ trong nháy mắt, ông cụ và con thuyền nhỏ cũng đã theo từ Đông Hải đến Nam Hải, vượt qua vạn dặm đường biển.
Sở Phong rời khỏi con thuyền năm màu, trong khoảnh khắc lóe lên, biến mất khỏi mặt biển, trên thực tế là đến gần thuyền nhỏ, sau đó nhảy lên.
Đằng sau, trên chiếc thuyền năm màu, đám người Tử Loan, Nguyên Ma, Triệu Tình giống như gặp quỷ, người cứ như vậy mà biến mất, rốt cuộc không cảm ứng được.
Sở Phong chủ động đến gần con thuyền nhỏ. Bởi vì hắn biết mình không đi được. Ông cụ đó cường đại vượt qua sức tưởng tượng, ngay cả thuyền năm màu tiến hành nhảy vọt không gian, chớp mắt cả vạn dặm đường biển cũng không thoát khỏi ông ta, vậy thì không cần phải tránh né nữa.
“Hỏa Nhãn Kim Tinh? Haiz, nhãn thuật thật khiến cho người ta phải hâm mộ. Đúng là khó lường, so với thiên nhãn còn mạnh hơn nữa. Cho dù là thiên nhãn cũng không thể nhìn thấy con thuyền trúc này.” Ông cụ than nhẹ.
“Thật sao?” Sở Phong chỉ nói có hai chữ.
“Ở đây ngươi không cần lo lắng thiên nhãn vực ngoại giám sát. Bọn họ nhìn không thấu đâu.” Ông cụ mỉm cười nói với Sở Phong, những tinh thể thiên nhãn kia không có năng lượng nhìn xuyên hư vô như Hỏa Nhãn Kim Tinh.
“Ta tên Uất Trì Không, một ẩn tộc ở Trái đất.” Ông cụ tự giới thiệu.
Sở Phong nhìn ông cụ, nói: “Tộc của các người không ở bí cảnh, chẳng lẽ vẫn luôn sống ở không gian chủ Trái đất?”