Bởi vì hắn có thể xác định ông cụ này tuyệt đối là lão quái vật cấp Quan Tưởng siêu việt, thực lực vô cùng mạnh. Theo lý mà nói, loại người này hiện tại không nên xuất thế.
Uất Trì Không mỉm cười, nói: “Có chút lệ riêng, cũng có chút ngoài ý muốn. Ừm, là có người dẫn ta đến, vượt giới tiến vào không gian chủ Trái đất.”
Ông cụ thản nhiên nói với Sở Phong, gia tộc ẩn thế của bọn họ xác thực dừng chân bên trong bí cảnh, nhưng có người dẫn bọn họ đến.
“Làm sao mà dẫn?” Mặc dù Sở Phong hỏi như vậy, nhưng thật ra đã đoán được chuyện gì xảy ra, chẳng qua hắn chỉ muốn chứng thực mà thôi.
“Một người trẻ tuổi có được tháp năng lượng vô cùng cường đại dẫn ta đến đây.” Uất Trì Không đáp.
Quả là thế! Sở Phong gật đầu.
Cũng giống như là Lâm Nặc Y. Cô được một tháp năng lượng siêu tinh, thánh vật truyền thừa vô cùng cổ xưa và cường đại được ý thức Trái đất tán thành, có thể dựng nên cầu nối vượt qua không gian chồng chất.
Lúc trước, Lâm Nặc Y đã từng dùng tháp năng lượng siêu tinh làm mồi nhử, khiến đám người hoàng tử Đại Tề cho rằng đây là cơ duyên ngàn năm có một, nhờ cô đến hỗ trợ vượt giới.
Kết quả, trong trận chiến Lao Sơn, Lâm Nặc Y hầu như đã diệt sạch tất cả, chỉ còn một mình Tề Vũ là chạy thoát.
“Cùng trưởng thành ở Trái đất, tương lai sẽ cùng đối mặt với chung một kẻ địch. Hai người các ngươi sẽ cùng ủng hộ nhau.” Ông cụ mỉm cười.
Sở Phong tất nhiên biết ông cụ đang nói đến ai. Người có được tháp năng lượng phi phàm là cơ duyên lớn đến cỡ nào? Hắn có cảm giác tháp năng lượng đó không đơn giản.
“Tất nhiên ta cũng hy vọng có người cùng ta đối kháng kẻ địch vực ngoại. Người đó sẽ xuất hiện sao?” Sở Phong bình tĩnh hỏi.
“Mỗi người đều có một con đường khác nhau của mình. Người đó và ngươi không giống nhau lắm. Về sau ta sẽ để cho các người gặp nhau. Nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc người đó xuất thế.”
Sở Phong nhìn ông cụ, không nói gì.
“Người đó gánh vác quá nhiều, không nên xuất thế quá sớm. Tương lai mà người đó đối mặt là người của mười vị trí đầu, phải tranh phong với những đạo tử mạnh nhất. Còn phải đồ thánh, phá vỡ hết thảy, khôi phục lại vinh quang của Trái đất.” Ông cụ nói đến đây, bản thân cũng bị cảm xúc lây nhiễm, thở dài nói: “Ta hơi bị kích động rồi.”
“Xem ra người đồng hành chưa gặp mặt này rất đáng gờm.” Sở Phong nói.
Uất Trì Không gật đầu: “Đúng vậy, thật sự người đó có thiên phú rất xuất chúng, bất luận là võ công nhục thân hay là võ công tinh thần, học cái gì cũng đều nhanh cả.”
Sở Phong không nói gì thêm. Hắn có thể cảm giác được, Uất Trì Không vô cùng tôn sùng người kia, không tiếc tán thưởng.
Lúc này, nước trong lò lửa bằng bùn đỏ đã được đun sôi. Ông cụ rửa bộ dụng cụ pha trà, từ trong bình ngọc lấy ra vài lá trà trong suốt, màu sắc không giống nhau, có cái màu vàng, có cái màu đỏ, có cái trắng như ngọc, nhìn rất đặc biệt.
Khi nước được đổ vào trong lá trà, hương thơm xông vào mũi, nhất thời khiến cho tâm trạng người ta phải tĩnh lại.
“Trà này là của gốc thần trà thời kỳ thượng cổ Trái đất. Bây giờ không tìm được nó đâu, hẳn đã rơi vào tay mười thế giới tinh thần đầu tiên, trở thành một loại trà độc quyền của một địch tộc nào đó. Chu Thượng có đại cơ duyên, từng thu hoạch được một bình thần trà, đã đưa ta một ít. Ta mời ngươi uống thử.”
Ông cụ rốt cuộc cũng nói ra tên của người kia, là Chu Thượng.
Sở Phong kinh ngạc. Hắn có cảm giác người kia dường như đã từng chiếm được không ít cơ duyên, ngay cả thần trà mà cũng có thể lấy được.
“Loại trà này có thể giúp cho người ta tĩnh tâm ngưng thần, tinh thần trở nên nhanh nhẹn. Nếu lĩnh hội một loại pháp môn nào đó, nhất định là làm ít công to.” Uất Trì Không cười nói.
“Mời!” Ông cụ ra hiệu mời hắn uống trà.
Bên trong chén ngọc óng ánh, một vài lá trà phát sáng, một luồng ánh sáng lượn lờ bên trong chén, khí tượng phi phàm. Về phần hương trà thì như thấm vào ruột gan, thấm đến tận xương tủy của người ta.
Sở Phong nhấp một ngụm, sau đó thôi diễn Tử Khí Đông Lai Quyền, Thiên Kích Cửu Thức. Hắn thừa nhận, trong lòng trở nên không minh, mạch suy nghĩ hoàn toàn nhạy cảm hơn so với bình thường. Nhưng cũng không đến mức thay đổi quá nhiều.
“Trà ngon, cảm ơn.” Sở Phong nói.
“Nếu tiểu hữu đã thích, vậy ta tặng ngươi nửa bình này.” Uất Trì Không nói, sau đó đưa bình trà về phía hắn.
“Quân tử không đoạt chỗ tốt của người.” Sở Phong lắc đầu, rất trịnh trọng đẩy bình ngọc trở về.
Nếu như để cho một đám thần tử, thánh nữ nghe được, nhất định sẽ mắng to hắn.
Ngay cả ông cụ Uất Trì Không cũng ít nhiều cảm thấy ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng biến mất. Hiển nhiên, lời này của Sở Phong khiến cho ông có chút kinh ngạc. Đây hoàn toàn không phải là phong cách của hắn.
Hai người uống trà, trò chuyện rất hợp, tối thiểu nhất thì nhìn bề ngoài là như vậy.
Chỉ trong thời gian ngắn, Sở Phong đã hiểu rõ người kia đúng là thu hoạch không ít cơ duyên. Quả thật là con trời chọn chân chính.
Đây là Uất Trì Không còn chưa nói rõ hết, chỉ nói vài thứ vụn vặt, nhưng vẫn khiến lòng người chấn kinh.
“Sở Phong tiểu hữu, ta đến đây là có một yêu cầu quá đáng.” Ông cụ bỗng nhiên lên tiếng.
Sở Phong khẽ giật mình, không hiểu nhìn Uất Trì Không.
“Nghe nói tiểu hữu đã đi qua Tần Lĩnh, đã từng nhìn thấy một tháp năng lượng không trọn vẹn, hẳn là đã lấy một vật nào đó đi rồi. Lão hủ muốn thay Chu Thượng xin lại vật đó từ tiểu hữu.”
Khi Sở Phong nghe xong, cơ thể hơi căng lên, con ngươi co vào. Đã vào đề chính rồi sao?
Làm sao mà hắn có thể giao hộp bạc kia ra được? Ở trong đó là phương pháp hô hấp Đạo Dẫn. Cho dù bây giờ hắn còn chưa mở ra được nhưng Yêu Yêu đã nói với hắn như thế.
Đồng thời Sở Phong cũng sợ hãi trong lòng. Tại sao ông cụ này lại biết được bí mật đó? Lúc đó chỉ có cóc Âu Dương Phong đi theo hắn, tận mắt nhìn thấy hết thảy mà thôi.
“Tiểu hữu nhất định là cảm thấy kỳ quái, vì sao chúng ta lại biết đúng không? Bởi vì Chu Thượng thu được tháp năng lượng cổ xưa nhất mà cũng là chính thống nhất của Trái đất, bên trong có ghi chép thứ mà y cần phải kế thừa, trong đó có một truyền thừa được chôn ở Tần Lĩnh. Khi chúng ta đến đó, phát hiện tiểu hữu đã nhanh chân đến trước.”
“Ta đích thật là đã đến đó, nhưng chẳng thu được cái gì.”
Ông cụ nói: “Tiểu hữu không cần phủ nhận. Chu Thượng có được tháp năng lượng cổ xưa nhất, quyền hạn tối cao, đã giao hòa với tàn tháp kia, hiểu rõ hết thảy.”
Sở Phong chấn động. Hắn ý thức được điều này rất có khả năng. Mỗi tháp năng lượng cũng giống như khoa học kỹ thuật, mà dường như cũng có ý chí của riêng mình.
Tháp năng lượng ở Tần Lĩnh không trọn vẹn, nhưng nó thật sự hiểu rõ hết thảy.
Mặc dù không cách nào phủ nhận, nhưng Sở Phong sẽ không giao ra. Dựa vào cái gì mà cơ duyên mình có được lại giao cho ông cụ trước mắt, sau đó lại giao cho Chu Thượng?
“Chu Thượng thu hoạch được tháp năng lượng cổ xưa nhất của Trái đất, bên trong ghi chép toàn bộ phương pháp. Y đi tìm hộp bạc, chỉ là để xác minh đồ vật bên trong. Sau khi xem xong sẽ trả lại cho tiểu hữu.”