Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1064 - Chương 1080: Nghĩa Tử Chân Tử

Thánh Khư Chương 1080: Nghĩa tử chân tử

Tâm Sở Phong lạnh lại. Đồ mà hắn xuất sinh nhập tử để lấy bây giờ đã bị để mắt đến?

Nhưng hắn cũng không sợ. Bởi vì hắn đã sớm phân biệt rõ ranh giới cuối cùng của người này. Cho dù ông ta muốn lấy truyền thừa của hắn giao cho Chu Thượng, nhưng hơn phân nửa sẽ không động võ.

Cách đây không lâu, Sở Phong đã cẩn thận suy nghĩ qua, hẳn là lực uy hiếp của Yêu Yêu. Bởi vì Yêu Yêu coi trọng hắn. Đây là một sự ủng hộ rất lớn.

“Sở Phong, ngươi thật sự không muốn giao ra hộp bạc sao?” Hiển nhiên Uất Trì Không đã không còn kiên nhẫn. Với thực lực của ông ta mà nói, muốn giết Sở Phong cũng không khó.

“Đây là đồ của ta.” Sở Phong bình tĩnh đáp.

“Ngươi biết rằng nếu ta muốn bắt ngươi, ngươi sẽ không phản kháng được.” Giọng nói của Uất Trì Không lạnh lại.

Sắc mặt Sở Phong cũng lạnh xuống, không tiếp nhận uy hiếp: “Yêu Yêu đã nói qua với ta, con đường của ta phải do ta tự nghiệm chứng. Tỷ ấy không dạy cho ta bất kỳ biện pháp nào, cái gì cũng phải dựa vào bản thân suy nghĩ. Nhưng tỷ ấy sẽ dành cho ta một sự che chở nhất định. Phương pháp của ta, kỳ ảo của ta đều do ta cửu tử nhất sinh mà tìm được. Đương nhiên ta sẽ không giao cho ngươi. Nếu ngươi muốn ra tay, ngươi nên đến núi Long Hổ một chuyến để hỏi thăm Yêu Yêu.”

Đến bước này rồi, không ngại vạch mặt nhau thôi.

“Công chúa Yêu Yêu, đệ nhất tinh không, thiên hạ vô địch trong thế hệ cùng giai, đúng là mạnh đến nghịch thiên. Nhưng nếu bàn về bồi dưỡng người, nàng ấy chưa chắc đã vô song. Nếu nàng nhìn thấy Chu Thượng, nhất định sẽ không chút do dự mà chọn y. Bởi vì Chu Thượng chú định sẽ là vô địch thiên hạ, trở thành Yêu Yêu thứ hai.”

“Các người tự tin quá nhỉ.” Sở Phong mỉm cười.

Hắn một đường giết đến, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú nhưng cũng không dám nói mình vô địch thiên hạ. Thế mà một người hắn chưa hề gặp mặt, vẫn luôn một mực cho rằng mình là chân tử của Trái đất, lại dám cho rằng như vậy?

“Bởi vì y là cơ thể vô kiếp, thể chất vô địch chân chính, vô tai vô kiếp trên con đường tiến hóa, không gì so sánh nổi, thần thể vừa ra đánh đâu thắng đó. Cho nên, y chính là chân tử của Trái đất, là con trời chọn thật sự.” Uất Trì Không nói, vô cùng có lòng tin với Chu Thượng.

“Thần thể vô kiếp?” Sở Phong cau mày. Hắn đúng là chưa từng nghe nói qua, cũng không hiểu rõ.

Nếu như đã nói toạc ra rồi, Uất Trì Không cũng không ngại tiến thêm một bước tán thưởng Chu Thượng, đồng thời cũng là một sự cảnh cáo Sở Phong: “Thần thể này vừa xuất thế, hầu như chưa hề bại qua. Từ xưa đến nay, người có thể chất này xuất hiện không có bao nhiêu người, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Chỉ cần nửa đường không chết, không bị người ta hại chết, cuối cùng đều leo lên đỉnh cao nhất.”

Sau đó, Uất Trì Không nói Sở Phong là nghĩa tử, thân ở bên ngoài đã vô cùng nguy hiểm.

“Chuyện hộp bạc, ngươi cứ tạm thời cân nhắc, không cần vội vã từ chối. Hộp bạc là độc nhất vô nhị, nhưng có nhiều thứ không phải là duy nhất. Nghe nói ngươi thu hoạch được vài giọt dịch kiến Địa ngục đúng không? Ngươi dùng hai giọt là đủ, có thể tặng cho Chu Thượng hai giọt hay không?”

Mặt Uất Trì Không khi nói vẫn không hề đổi sắc. Đến bước này rồi, ông ta rõ ràng cho thấy lập trường của mình, chính là ủng hộ Chu Thượng, ngay cả thiên tài địa bảo cũng yêu cầu Sở Phong đưa cho.

Sở Phong cười to: “Tất cả đều do ta liều mình mà có. Ta sẽ không từ bỏ và lãng phí chúng.”

“Sở Phong, nói như vậy là không đưa?”

“Tuyệt không đưa. Không phải y có thần thể vô kiếp sao? Đã như vậy, vậy thì để cho y chiến đấu với đám thần tử, thánh nữ đi. Muốn cái gì thì tự mình đi đoạt, lấy của ta để làm gì?” Sở Phong chẳng khách sáo đáp lại.

“Ẩn nhẫn nhất thời có thể huy hoàng cả đời. Xúc động ngắn ngủi có thể hủy diệt cả một tiền đồ, một tương lai.” Uất Trì Không nói.

“Lời không hợp ý, ta chẳng muốn thêm nửa câu. Đi thôi.” Sở Phong đứng dậy, không muốn nói nhiều với Uất Trì Không.

Uất Trì Không nói: “Nói thật, Chu Thượng đã từng có được thần dịch khác, rèn luyện qua cơ thể, cũng chỉ muốn dùng dịch kiến Địa ngục thử một chút. Có thể tiến thêm một bước hay không cũng không quan trọng. Đáng tiếc, ta chỉ vừa mới thăm dò, ngươi đã vội vàng từ chối. Thực sự là...”

“Ta chẳng phải thuộc hạ của người mà ngươi gọi là chân tử, dựa vào cái gì lại bảo ta chắp tay nhường tạo hóa và cơ duyên của mình cho y? Cái gọi là chân tử, dùng cái gì để nhận định? Chân kim còn phải hỏa luyện, y có gì có thể chứng minh? Khi ta giết chư địch vực ngoại phải run rẩy, lúc đó y ở đâu? Như vậy đi, nếu y muốn đồ của ta, có thể chiến với ta một trận. Nếu ta thua, ta sẽ đưa cho y tất cả. Nếu ta thắng, y phải giao tháp năng lượng cổ xưa nhất kia cho ta.”

“Ngươi... được, ta sẽ tận lực an bài.” Uất Trì Không trầm giọng nói.

Biển xanh vô biên không sóng không gió, giống như một khối bảo thạch to lớn vắt ngang.

Bầu trời trong vắt không một áng mây, xanh thẳm vô tận, cùng một màu với đại dương. Trời và biển liên kết cùng một chỗ, toàn thế giới đều là màu lam, sạch sẽ vô cùng.

Sở Phong đạp trên mặt biển xanh thẳm, từng bước một bước về phía thuyền lớn năm màu. Hắn đang cau mày suy nghĩ. Chân tử Trái đất xuất hiện, nhất định sẽ vì vậy mà phát sinh rất nhiều chuyện.

Thời buổi rối loạn, thần tử tộc Tây Lâm muốn đến, Thiếu thần tộc Thiên Thần cũng muốn xuất hiện. Trước mắt, bản thổ Trái đất sẽ không được yên tĩnh.

Hiện tại, tâm trạng của Sở Phong cũng không vui vẻ gì. Thế nào là thật, thế nào là giả, làm sao mà phán định? Dựa vào cái gì mà bắt hắn đưa đồ mà hắn đã phải mạo hiểm đến tính mạng thành toàn cho cái gọi là chân tử?

“Thế giới đấu tranh là đúng hay sai?”

Sở Phong nhảy lên, trở lại thuyền lớn năm màu. Sau đó hắn yên tĩnh ngồi im một chỗ, suy nghĩ một số việc.

Đám người Nguyên Ma, Tử Loan và Triệu Tình cũng không quấy rầy hắn. Mặc dù bọn họ không nhìn thấy Uất Trì Không và con thuyền màu xanh, nhưng bọn họ biết đã phát sinh chuyện gì đó.

Sở Phong im lặng như vậy khiến mọi người có chút không quen.

Bất luận là Tử Loan, Triển Hạc bị bắt sớm nhất, hay là đại ma nữ Triệu Tình, La Diệu Hương bị bắt sau này, tất cả đều chưa từng nhìn thấy hắn yên tĩnh qua như thế.

Trong ấn tượng của bọn họ, Sở Phong chuyên đi săn thần tử, thánh nữ, bắt chẹt đạo thống tinh cầu cao cấp, mặt dày đến hung tàn.

Bây giờ, hắn giống như đổi thành một người khác, gương mặt tuấn lãng hơi có vẻ thanh tú, hai mắt thanh tĩnh. Trong lúc yên tĩnh lại có vẻ đơn thuần, hoàn toàn chẳng dính dáng gì đến tên ma vương trong ấn tượng của bọn họ.

Tâm trí Sở Phong kiên định. Uất Trì Không tìm đến cửa, thay chân tử yêu cầu phương pháp hô hấp cứu cực, thậm chí ngay cả dịch kiến Địa ngục cũng muốn lấy. Hắn đương nhiên là không đồng ý rồi.

Hắn cau mày, bởi vì hắn đang suy nghĩ một số việc. Cái gọi là chân tử, phải chăng có liên quan đến ý chí lựa chọn của Trái đất? Nếu là như vậy thì quả thật không ổn, bởi vì hắn sinh sống ở nơi này.

Bình Luận (0)
Comment