Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1093 - Chương 1109: Nước Tây Hồ - Nước Mắt Tộc Tây Lâm (2)

Thánh Khư Chương 1109: Nước Tây Hồ - Nước mắt tộc Tây Lâm (2)

Làm sao có thể? ! Ngụy Lân rống to dưới đáy lòng, gã đã không để ý mặt mũi mà vận dụng năng lượng cao tầng của quan tưởng, lấy cảnh giới nghiền ép cũng không được sao, phải chịu thất bại sao?

Gã ta xuất thân từ tộc Tây Lâm, được xưng là một trong những chủng tộc có thiên phú mạnh nhất trong vũ trụ, sao có thể thua một tên thổ dân trên Địa Cầu?

"Ta là Thần Tử của tộc Tây Lâm, thua ai cũng không thể thua người trên tinh cầu này, ta mới là người thừa kế thuần huyết, nơi này đều là lũ cá tạp!" Gã ta gầm thét trong lòng, thật sự quá không cam lòng tâm.

Nhưng mà, hiện thực rất tàn khốc, hiện tại Ngụy Lân không địch lại, oanh một tiếng, một vài miệng núi lửa chung quanh gã nổ tung, Thiên Hoàng thì gào thét, đang dần tan biến.

Cả người gã ta bay tung ra ngoài, miệng mũi đều đang trào máu, thậm chí con mắt và lỗ tai cũng đang chảy rướm máu ra bên ngoài, thân thể xuất hiện vết rách, có chút thê thảm.

"Trời ạ, Thần Tử tộc Tây Lâm vận dụng năng lượng cảnh giới cao trong trận quyết chiến cũng không địch lại được thiên tuyển chi tử Sở Phong trên tinh cầu đã xuống dốc kia? !"

Rất nhiều người đều kinh ngạc thốt lên, cảm giác cảnh tượng này quá rung động.

Trận chiến hôm nay, điểm gây chú ý nhất chính là thân phận của cả hai, đi sâu vào cội nguồn thì thật ra họ đều là huyết mạch của tinh cầu này, một người được mang danh chính thống, một kẻ bị coi là hậu duệ xuống dốc, kết quả sau trận kịch chiến này thì người chiến thắng lại là kẻ sống trên mảnh đất suy tàn này?

"Anh ơi!" Ngụy Tuyền kêu lên sợ hãi, trước đó ả ta rất khó tưởng tượng, anh trai của mình sẽ thất bại.

"Giết!" Ngụy Lân gào thét, đôi mắt đã đỏ rực, sát khí ngập trời, ngay trong một kích vừa rồi, gã ta chịu đủ sỉ nhục, thất bại, hôm nay chuẩn bị thịnh hội một cách tỉ mỉ, sau đó tiến hành một trận đại chiến vạn chúng quan sát, hiện giờ quả thật gã ta đã triệt để mất hết mặt mũi, còn có thể tự cho là thanh cao mà tiến hành cái gọi là một trận chiến công bằng gì nữa, gã không màn đến bất cứ điều gì, thi triển hết thảy đòn sát thủ ra.

Ầm ầm!

Ở xung quanh gã, núi lửa dâng lên vô vàn, tuôn trào dung nham nóng chảy, đồng thời, còn có chín vòng mặt trời màu vàng chói lóa đang bay lên không trung, trong đó tỏa ra năng lượng, đây là bức tranh mà gã ta đã vẩy mực.

"Sở Phong, ta tiễn ngươi lên đường!" Gã ta gầm nhẹ, hôm nay dù có đánh bại được Sở Phong, gã cũng cảm thấy mất mặt, chỉ có ngược sát Sở Phong ngay trong nháy mắt, mới có thể hơi vãn hồi một chút mặt mũi.

Oanh!

Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, trong vòng mặt trời màu vàng bên người Ngụy Lân kia dâng lên chín Thần Cầm, đều là Bất Tử Điểu, chúng cùng nhau huýt dài, phát ra khí tức khôn cùng.

"Là cái này. . . bức tranh vô địch của Ngụy Lân!"

Mọi người thật sự bị kinh hãi ngớ ra, nếu trong bức họa mà có các loại Thần Cầm Thánh Thú tượng tự như Chân Hoàng, Chân Long thì đây tuyệt đối là kinh khủng, hiện tại cư nhiên lập tức xuất hiện chín con Bất Tử Điểu, vậy lại càng đáng sợ.

Theo cái nhìn của một số người, đây là thiên chương tuyệt thế, là bức tranh vô địch loại nhỏ.

Cùng lúc đó, Ngụy Lân đang quan tưởng, bản thân đang hóa thành Bất Tử Điểu, vẫn là Thần Cầm như cũ, nó lao thẳng về hướng Sở Phong.

Bất kể là phụ cận Côn Lôn hay là trong tinh không, nhân mã các phe đều kinh hô, Ngụy Lân không hổ là Thần Tử của tộc Tây Lâm, những thủ đoạn này đều rất nghịch thiên.

Gã ta lao thẳng đến Sở Phong, lần này cũng hi vọng tuyệt sát được hắn trong tích tắc!

Đáng tiếc, gã ta phải thất vọng, Sở Phong không giữ lại cái gì nữa, hắn phơi bày ra bức tranh vô địch của mình, không che giấu nữa, dù sớm bị Thánh Nhân Ngụy Hằng của tộc Tây Lâm biết được thì thế nào, tương lai nếu quyết chiến trên bình đài Nguyên Thú, hắn vẫn không sợ hãi gì cả.

Cùng lúc đó, Sở Phong cũng đang vận dụng phương pháp hô hấp Đạo Dẫn, kết hợp với đó là Cộng Hưởng Thuật, phát huy tất cả đòn sát thủ của mình ra.

Phốc!

Sau khi va chạm vào nhau, tất cả mọi người đều rung động, Thần Tử Ngụy Lân tộc Tây Lâm cấp độ Quan Tưởng kêu to, bức tranh của gã ta đã rách rưới, Bất Tử Điểu mà gã quan tưởng bị đánh rạn nứt, máu tươi chảy đầm đìa.

Rống!

Ngụy Lân rít lên một tiếng, rất quả quyết mà phóng lên tận trời, bỏ chạy về hướng phương xa, nội tâm của gã cực kỳ kinh dị, bởi vì gã biết không địch lại được Sở Phong, nếu còn dám va chạm tiếp, gã chắc chắn phải chết.

"Xảy ra chuyện gì? Đó là bức tranh thế nào, vì sao nhìn không rõ gì hết!" Rất nhiều người hú lên quái dị.

"Trời ạ, Sở Phong đánh tung cả Ngụy Lân, hất bay hắn lên, làm cho Kim Sắc Đại Nhật Cửu Hoàng Đồ cũng bị vỡ vụn? !"

Chỉ trong nháy mắt, tiếng kêu to trời long đất lở vang dội, bất kể là Côn Lôn hay trong tinh không, nhân mã các phe phái đều bị chấn động.

Bình đài Nguyên Thú lập tức sôi nổi nhốn nháo lên.

Thần Tử tộc Tây Lâm thua rồi sao? ! Mọi người thật sự không thể tin được, Ngụy Lân vận dụng bức tranh vô địch của mình, cũng quan tưởng ra Chân Hoàng, thế nhưng lại bị một kích của Sở Phong phá tan tất cả đòn sát thủ, đào vong trốn chạy.

Đây chính là Thần Tử tộc Tây Lâm đó, gã ta đang vẩy máu chạy thoát thân? !

"Không có khả năng!" Ngụy Tuyền kêu lên sợ hãi, sắc mặt ả ta trắng bệch, mà những thiên tài tộc Tây Lâm bên cạnh ả lại càng không có chút máu trên mặt, người mạnh nhất trong thế hệ này của bọn chúng lại bại trận, bị một tên chỉ mang cảnh giới Tiêu Dao truy sát, điều này phá vỡ nhận thức của chúng, đánh nát một ít kiêu ngạo và niềm tin trong lòng bọn chúng.

"Trốn chỗ nào!"

Sở Phong hét lớn, lên đường truy sát sát sao.

Hai người một chạy một đuổi, từ vùng đất phía tây chạy thẳng một mạch qua khu vực đông bộ, cuối cùng xâm nhập vào Hàng Châu Tây Hồ.

"A. . ." Ngụy Lân gào thét, ra sức quyết chiến, thế nhưng máu tươi lại bay tán loạn, thật sự không địch lại.

Giờ khắc này, đại bản doanh của tộc Tây Lâm chốn ngoại vực, tất cả mọi người đang quan sát phát sóng trực tiếp, có cường giả tiền bối mang sắc mặt vô cùng âm trầm, về phần đời trẻ, trung niên đều chịu không được, rống giận.

Nước Tây Hồ đang rung chuyển, trận chiến này, khiến cho tộc Tây Lâm tức giận, cảm giác như bị đánh vỡ hào quang vô địch trên người mình.

Nước Tây Hồ, nước mắt tộc Tây Lâm, quả thực khiến bọn chúng khó mà tiếp nhận, thuần huyết dòng chính nắm giữ mọi loại truyền thừa, tại sao lại không địch lại tên thổ dân kia? !

Sâu trong vũ trụ, trên tinh cầu mà tộc Tây Lâm dừng chân, bọn người nọ hoàn toàn lạnh lẽo, chúng không thể tiếp nhận kết quả này, Thần Tử của bọn chúng đang đỗ máu, căn bản không địch lại được.

Địa Cầu, Tây Hồ Hàng Châu.

Sau khi thiên địa dị biến, làn nước của nơi này đã trở nên trong trẻo, trong suốt như ngọc thạch óng ánh, diện tích lớn hơn không chỉ trăm lần trước đó.

Hiện tại, sóng biển ngập trời, bọt nước xanh lam lao vút lên bầu trời, cứ như nước biển đang nổ tung mà bốc hơi vậy.

Bình Luận (0)
Comment