Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1094 - Chương 1110: Tộc Tây Lâm Chẳng Hơn Được Gì (1)

Thánh Khư Chương 1110: Tộc Tây Lâm chẳng hơn được gì (1)

"A. . ." Ngụy Lân hét lên giận dữ, máu me khắp người, chiến đấu đến bước đường này, hết thảy đều đã kết thúc, gã ta không phải đối thủ của Sở Phong, thân thể gã như đang tan rã ra.

Kịch liệt chém giết, năng lượng chói lọi!

Ngụy Lân cực kỳ không cam lòng, gã không muốn chết, gã chạy một mạch từ núi Côn Lôn tới Tây Hồ khu vực đông bộ, thế nhưng vẫn không cách nào thoát khỏi Sở Phong, gã luyện thành Thần Túc Thông, thế nhưng đối phương lại tu luyện được Thiên Nhai Thiên Nhai Chỉ Xích, cũng tám lạng nửa cân với gã ở phương diện tốc độ.

Ầm ầm!

Ngụy Lân liều mạng, chạy không thoát, vậy chỉ có thể tử chiến đến cùng, cầu xin tha thứ là vô dụng, hơn nữa làm như thế thì tộc Tây Lâm cũng không bỏ qua cho gã, chỉ sau một lần hô hấp, bức tranh tuyệt thế của gã đã tái hiện.

Chín vầng thái dương lao vút lên không, chúng quá sáng chói và đang hừng hực đốt cháy, muốn sấy khô Tây Hồ đang linh khí mông lung của hiện tại, trong mỗi một mặt trời đều dựng dục một con Bất Tử Điểu, theo sự bùng nổ của năng lượng mà liên tục xuất thế!

Mà ở phía dưới chín vầng thái dương lại là số lượng núi lửa hoạt động vô tận, dung nham cuồn cuộn như biển, đang dâng trào mãnh liệt, bức tranh này quá kinh khủng, có khí tức của tận thế.

"Còn dùng chiêu này? !" Sở Phong rất tỉnh táo, tự nhiên không sợ thủ đoạn này của Ngụy Lân.

"Giết!"

Ngụy Lân rống to, giờ khắc này, hành động của gã ta rất kỳ quái, bức tranh tuyệt thế lấy huyết khí sinh mệnh làm trang giấy, lấy tinh thần là màu vẽ đột nhiên bay lên, thoát ly khỏi gã ta, lao về hướng Sở Phong, sau đó thì bừng cháy lên, chỉnh thể đã nổ tung.

Sở Phong kinh dị, người vực ngoại cũng biến đổi sắc mặt, Ngụy Lân này quá độc ác, không chỉ hung ác với kẻ thù, mà còn ác hơn với chính mình. Gã ta cực kỳ quyết, gã muốn hủy đi bức tranh, muốn dựa vào điều này để phá vòng vây.

Rầm rầm rầm!

Bức tranh nổ lớn, đây là một bộ phận Đạo Quả của Ngụy Lân, kết quả gã lại không chút quý trọng gì mà lấy ra cho nổ tung, đối với gã ta mà nói, hành động này khẳng định sẽ khiến nguyên khí đại thương, Đạo Quả không trọn vẹn, dù ngày sau muốn bù đắp cũng rất gian nan, sơ hở một tí sẽ đánh mất con đường tiến hóa của chính mình.

Nhưng mà, vì sống sót, gã ta không chút do dự mà làm như vậy, muốn làm trọng thương Sở Phong, đánh chết hoặc chấn thương hắn, giết ra một đường máu.

Ầm ầm!

Sở Phong không chút do dự, cấp tốc mở bức tranh của bản thân ra, đây là dị tượng đã ngưng kết cùng với hắn, cảnh vật hiện ra thậm chí là sinh linh đều sinh động như thật.

Trong một trăm ngôi sao kia đều có sinh linh, còn có đủ loại cảnh tượng đáng sợ.

Trong chớp mắt, Ngụy Lân rốt cục đã nhìn thấy rõ, triệt để nhìn thấu, bởi vì khoảng cách quá gần, hiểu thấu trong một trăm ngôi sao kia đến tột là cái gì, gã ta cảm giác toàn thân lạnh buốt, rét run cả người.

Trong một ngôi sao, có tờ giấy màu vàng kim, đó là Vô Tự Thiên Thư. Cũng có một ngôi sao chứa Tuyền Trì Hỗn Độn và Thanh Liên. Còn có ngôi sao ẩn chứa Bất Tử Điểu đang xây tổ, cất giọng ca vàng. Cũng có ngôi sao có các loại Thần Kiếm, trường mâu, chiến kích bay vút lên cao, xuyên qua từng viên từng viên tinh cầu. . .

Gã ta lạnh từ đầu đến chân, đó là một trăm ngôi sao đứng đầu chiếu rọi Chư Thiên, đó là hình dáng của những nhân vật cấm kỵ, lại bị Sở Phong áp súc hết vào bức họa của hắn.

Oanh!

Kết quả là, dù gã ta kích nổ bức tranh của mình, cũng không thể làm gì được Sở Phong, núi lửa hoạt động liên miên và biển dung nham tuôn trào, chín mặt trời màu vàng và Bất Tử Điểu đốt cháy, hủy hoại chỉ trong chốc lát, thế nhưng ở dải đất kia, Sở Phong đứng vững vàng tại đó, hắn phát sáng trong gió lốc, được bức tranh của chính mình bao lấy, đứng ở nơi đó, không bị hủy diệt.

Giờ khắc này, giống như thời gian thấm thoắt trôi qua, năm tháng thoi đưa, hắn từ đầu đến cuối đều không thay đổi, đứng ngay giữa trời, không sợ muôn vàn trùng kích hay mọi loại ăn mòn.

Trong tinh không, tất cả mọi người đang dùng sức dụi mắt, nhưng vẫn không thấy rõ được, đó là một bức tranh như thế nào chứ, quá mơ hồ, hơn nữa lại chỉ chợt lóe lên.

"Má nó, quá mông lung, cũng quá nhanh, để ta nhìn cẩn thận cái xem nào!" Rất nhiều người tràn ngập oán niệm.

"A. . ."

Ngụy Lân kêu to thê thảm, sau khi mất đi bức tranh, gã ta đau đơn không chịu nổi, cả người như là bị xé mất một bộ phận thân thể và hồn phách, một cơn đau kịch liệt lan khắp toàn thân.

Nhưng mà, gã ta lại không thể cảm nhận sâu sắc về loại thống khổ này, mà lại phải bỏ mạng thục mạng, muốn trốn đi.

Thế nhưng, Sở Phong lao ra ngoài, sắc mặt hắn hơi trắng bệch, dù không bị thứ năng lượng liều chết kia cắn nuốt, nhưng cũng bị sự chấn động nhất định.

Có điều, hắn cũng không lo ngại lắm mà trực tiếp truy sát theo sau, còn về bức tranh của bản thân thì lại nhanh chóng cất đi, bởi vì vận dụng loại bức tranh vô địch này tiêu hao rất nhiều.

Hắn cũng không muốn giết hết Ngụy Lân, mà khiến cho bản thân hao tổn nghiêm trọng, sau đó thì bị người ta âm thầm thừa cơ hội tập kích giết chết.

Oanh!

Một quyền đánh thẳng qua, Ngụy Lân chạy đằng trước run rẩy dữ dội, cả người toàn là vết thương, cứ như một món đồ sứ đẹp đẽ sắp phải nổ tung.

"Không!" Gã ta kêu to, rót một bình chất lỏng màu vàng vào trong miệng, chữa trị cho thân thể bị thương, tránh để bị nát xương nát thịt trong nháy mắt.

"Đáng chết, ngươi dám dùng chiến lợi phẩm của ta!" Sở Phong giận dữ, không cần nghĩ cũng biết, một phần đại dược vô cùng quý giá đã bị xài mất.

Thuật Cộng Hưởng đấm mạnh ra!

Phía trước, vết thương quanh người Ngụy Lân vừa biến mất, thân thể phát sáng, dần dần khép lại, nhưng bây giờ lại bị thương nặng lần nữa, dù gã ta đang tránh né, đang chống lại, cũng không có tác dụng gì lớn lắm.

Sở Phong quyết định muốn diệt trừ gã ta, thân thể hắn như tia chớp mà đuổi theo muốn giết gã ta, Thuật Cộng Hưởng không ngừng đấm mạnh tới.

Phốc phốc phốc. . .

Ngụy Lân chạy không thoát, nhiều vị trí trên thân thể đã nổ tung, đầu tiên là cánh tay phải, hóa thành một đống sương máu, tiếp đó là bắp chân trái, từng khúc bị nổ nát, cứ như cùng được chôn vùi ở một nơi.

Cảnh tượng này hết sức đáng sợ, rất nhiều bộ phận trên thân thể từ trong ra ngoài của Ngụy Lân đã nát như tương, gã ta gặp phải kiếp nạn sinh tử.

"Ta quá hận, sao ta có thể thua ngươi kia chứ! ?" Gã ta rống to, thật sự quá không cam lòng, lại vô cùng giận dữ tủi nhục.

Bởi vì, gã ta là người của tộc Tây Lâm!

Gã ta thua ai, cũng không thể thua một tên thổ dân trên tinh cầu này!

Đối với gã ta mà nói, tổn thất này là nặng nề nhất, gã ta như sắp rơi vào tuyệt vọng, mất hết can đảm.

Trước khi khai chiến, gã ta tràn đầy tự tin, còn đề nghị với Thiếu Thần, tổ chức một buổi tiệc thật lớn để cả thế gian đều chú ý, hiện tại toàn tinh không ai cũng đang quan sát.

Kết quả như thế nào? Không phải chứng kiến sự huy hoàng của tộc Tây Lâm, mà là trận đại bại, vô cùng sỉ nhục, vạn người nhìn thấy, gã ta bị người bản thổ của Địa Cầu đánh nổ tung, thất bại thảm hại, không chút khó khăn.

Bình Luận (0)
Comment