Lão Lư đứng trên thuyền lớn, tất cả những sinh vật bất tử đều đang gầm thét, mọi người đang ngưng tụ năng lượng, sau đó bị thân tàu hấp thu, cuối cùng từ mũi thuyền phát ra một ánh sáng chói mắt, bịch một tiếng làm chiếc thuyền trúc xanh biếc bay lên, đâm tới một ngọn núi lớn ở phía xa. Bụi đất mù mịt, ngọn núi bị chẻ đứt, đất đá bay tung tóe.
Uất Trì Không giận dữ, lão vô cùng chật vật, hàn quang trong mắt lập lòe.
“Cẩn thận.” Âu Dương Phong nhắc nhở, trong cơ thể nó có thần huyết, là một con thần thú chân chính, năng lượng ở hai mắt cực kỳ khủng bố, nó phát hiện lão già kia sẽ nổi điên.
“Sợ cái gì, cùng xông lên đi, bao vây tiêu diệt lão.” Đại Hắc Ngưu hô.
Thuyền lớn mục nát có nguồn gốc từ núi Bất Diệt, cấu tạo của nó rất đặc biệt, có thể ngưng tụ năng lượng của quân đoàn bất tử, hợp lực của mọi người lại, có thể phát ra một đòn kinh thiên động địa.
Nên dù Uất Trì Không vượt khỏi cấp độ Quan Tưởng, ngồi trên chiếc thuyền trúc xanh biếc siêu phàm, bây giờ cũng bị lỗ nặng, nếu tiếp tục như thế sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.
“Ô...” Hoàng Ngưu tự mình thổi vào chiếc kèn lệnh bằng ốc biển, ốc biển trắng như tuyết sáng lên, tất cả sinh vật bất tử trên mười chiếc thuyền lớn đều gào rống, năng lượng phát ra càng mạnh mẽ hơn.
Trên mỗi chiếc thuyền lớn đều có từ hai nghìn đến ba nghìn sinh vật bất tử, gộp mười chiếc thuyền lại, số lượng rất lớn, vô cùng kinh ngườ.
Bây giờ, mười chiếc thuyền lớn hợp lực lại, bao vây tiêu diệt Uất Trì Không.
Trên thuyền, hệ thống theo dõi Thiên Yêu bắt đầu khởi động, con mắt màu đen mở ra, có thể phong tỏa đối thủ.
Rầm rầm rầm
Cuồng oanh lạm tạc* đến từ mười chiếc thuyền mục nát của núi Bất Diệt phát ra uy lực, khiến Uất Trì Không vô cùng biệt khuất. Đồng thời lão ta cũng ý thức được rằng có lẽ bản thân đã bị bại lộ trước mắt những lão quái vật vực ngoại kia rồi.
*Cuồng oanh lạm tạc: thành ngữ ý chỉ hành động ném bom, tung chiêu liên tục để hủy diệt mục tiêu trong thời gian ngắn.
Trước kia thiên nhãn của vực ngoại không giám sát được lão, bởi lão đang ngủ đông, không gây ra động tĩnh lớn nào, dùng thuyền lục trúc để che giấu thiên cơ.
Mà bây giờ không thể ngăn cản thánh nhân tra xét nữa rồi.
Lão phải rời khỏi đây, không thể ngạnh hám được. Sau khi thoát ra khỏi vòng xoáy, lão tự tin có thể tiếp tục ẩn thân, người của vực ngoại không thể dò xét được lão.
Vì vậy, ngay sau đó Uất Trì Không chạy trốn, trong tiếng nổ lớn, khi tia năng lượng đánh xuống, lão không liều mạng, liên tục chạy xa khỏi đó.
Rầm
Có mấy lần thuyền lục trúc bị đánh trúng, đụng vào hẻm núi, rơi vào trong rừng, nhưng lão nhanh chóng vọt lên.
“Thuyền lục trúc lời hại như vậy à?” Sở Phong nhìn ra, không phải Uất Trì Không nghịch thiên mà do thuyền trúc vô cùng bất phàm, mỗi lần đều tràn ra lục quang như gợn nước, hóa giải được sức mạnh mang tính hủy diệt.
Mặt khác, thuyền lớn mục nát cũng lợi hại đến kinh người, nó phát ra năng lượng của quân đoàn bất tử, núi lớn sừng sững bị nó đập nát.
Ầm ầm
Trong quá trình này, Sở Phong có vẻ thần thanh khí sảng.
Bởi Uất Trì Không bị lăn lộn, mấy lần lão và thuyền lục trúc bị văng đi, hoặc bị va chạm với dãy núi hoặc bị đập vào lòng đất, vô cùng chật vật.
Nếu không phải thiếu thần của tộc Thiên Thần dẫn dắt một đám thần tử, thánh nữ cấp bậc Quan Tưởng đang đứng song song với Sở Phong, đứng đó nhìn Sở Phong bằng ánh mắt căm thù, Sở Phong đã nhảy vào góp vui rồi, thấy Uất Trì Không vừa lăn vừa bò chạy trốn.
“Nghiệt súc từ đâu tới,” Uất Trì Không nổi giận.
Đến giờ phát này, đầu tóc của lão bù xù, máu me khắp người, trên người xuất hiện nhiều vết thương, lão bị thương nặng.
“Lão tôn tử, ngươi dám mắng người à? Ta đập chết ngươi.”
“Con mẹ nó, lão đê tiện trốn đi đâu. Dám khiêu khích bọn ta, đừng có chạy.”
Đám Đại Hắc Ngưu, Hổ Đông Bắc, Lão Lư càng mắng càng hăng, chúng không có chút tự giác nào, trách ngược lại Uất Trì Không tố chất thấp kém, miệng nói lời kiêu ngạo.
Trong lòng Uất Trì Không rất tức giận, lão ta thấy Hoàng Ngưu, Đại Hắc Ngưu liền biết đây nhất định là hai con trâu trong lời đồn có giao tình sâu đậm với Sở Phong.
Nhưng mười chiếc thuyền lớn kia đến từ đâu? quân đoàn bất tử là thế nào? năng lượng hợp lại của những xác sống kia bắn ra, suýt chút nữa giết chết lão ta.
Phốc
Cuối cùng, một lần nữa, lồng ngực của Uất Trì Không bị ánh sáng đen xuyên thủng, xuất hiện lỗ thủng từ trước ra sau, ns làm lão hoang mang thất sắc, bắt đầu chạy trối chết.
Lúc này, lão không thể xuất thủ, nhưng hiệu quả cũng không lớn.
Thuyền lớn mục nát trông như đồng nát, lúc nào cũng có thể sụp đổ, nhưng thực ra nó cực kỳ rắn chắc, người bình thường không thể lay động được.
Khiều khiến Uất Trì Không kinh nghi bất định* là những người này đến từ đâu? lão ta khá hiểu về Trái Đất, lão còn biết một số bí cảnh và ẩn tộc, nhưng chưa từng nghe nói đến quân đoàn bất tử.
*kinh nghi bất định: kinh ngạc khó hiểu
Rầm
Uất Trì Không tức giận, nhưng vẫn bị đánh không biết phải làm gì, lão và thuyền lục trúc bị đánh bay, đập về phía xa, toàn thân đầy máu.
Nhưng cuối cùng lão ta cũng trốn được, nhờ vào độn thổ, thuyền trúc xanh biếc phát sáng, xé tan đại địa, tiến vào một mạch ngầm trong lòng đất, lão chạy trốn.
Hiển nhiên, thuyền lục trúc vô cùng thần bí, ngay cả người mạnh như Uất Trì Không cũng chưa nghiên cứu hết được, lão vẫn chưa có cách nào để có thể thực sự nắm giữ được nó, nếu không uy năng của nó còn lớn hơn.
“Con mẹ nó, lão tôn tử kia chạy trốn nhanh thật, trốn nhanh như trộm vậy, mất dạng rồi.” Đại Hắc Ngưu cực kỳ không hài lòng.
Nó thấy lão già thần bí này đã vượt qua cấp độ Quan Tưởng, nhất định là người của vực ngoại vừa rồi quân đoàn bất tử trên chiếc thuyền lớn mục nát liên thủ lại với nhau cũng không thể giết chết được lão, thực sự đáng tiếc.
Lúc này, tâm tình của Sở Phong không tệ, chính mắt thấy kẻ miệng đầy đại nghĩa, muốn hắn kính dâng hô hấp pháp đạo dẫn, thậm chí ngay cả dịch kiến địa ngục... bị đánh thê thảm như vậy, suýt nữa thì chết, cuối cùng lại chật vật chạy thục mạng, hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nhưng nhóm gây họa trên mười chiếc thuyền kia thì không hề hài lòng, để “lão tôn tử” kia chạy thoát, bọn họ cảm thấy hơi tiếc nuối.
Nhưng được hội hợp với Sở Phong, sự vui sướng khi gặp lại hòa tan sự tiếc nuối vừa rồi của họ, khống chế mười chiếc thuyền lớn mục nát nhanh chóng đến.
Trong núi Côn Lôn, một đám thần tử, thánh nữ đều quáng mắt. Đây là một đại quân đấy, trước kia Sở Phong như một kẻ cô đơn, bọn họ cảm thấy cùng nhau xông lên cũng đủ để tiêu diệt rồi.
Bây giờ nhìn những xác sống kia, rất nhiều thần tử, thánh nữ đều vô cùng kiêng kỵ. Bởi kết quả ai bao vây diệt trừ ai còn chưa chắc.
Lúc Đại Hắc Ngưu ở núi Bất Diệt đã dẫn dắt một trăm nghìn thiên binh thiên tướng xuất thế, hiển nhiên là phóng đại, lần này thực tế cộng lại chỉ khoảng hai, ba chục nghìn xác sống mà thôi.
Nhưng chỉ thế này cũng vô cùng kinh người rồi.
“Người anh em.”
“Sở Phong.”
Mấy người đều nhảy xuống khỏi thuyền lớn, vọt tới bên này.