Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1109 - Chương 1125: Không Ai Chịu Nổi Nữa (2)

Thánh Khư Chương 1125: Không ai chịu nổi nữa (2)

Thần tử và thánh nữ đều ngất xỉu tại chỗ, chứng kiến những người kia cũng quá quái dị, là những ai? Ví dụ như kẻ cầm đầu kia, đơn giản là một tên đại lưu manh.

Đại Hắc Ngưu đi tuốt phía trước, nó đã biến thành người, lưng hùm vai gấu, cực kỳ tráng kiện. Nó để kiểu đầu vuốt ngược, bóng lưỡng, mặc một bộ âu phục màu đen, đi giày da đen, đeo kính râm lớn, ngậm một điếu xì gà to bằng cánh tay trẻ con.

Loại tạo hình này, loại phong cách này trong những tiến hóa giả của vực ngoại quả thực là... quái dị, gần như không thấy bao giờ.

Tối thiểu, ở đây thần tử nào không anh tuấn tiêu sái, ăn mặc tinh tế, lời nói và hành động khéo léo, mỗi người đều rất văn minh, rất nho nhã.

“Sư phụ.”

Chu Toàn nhào tới, sau khi thấy Đại Hắc Ngưu gã xúc động suýt khóc. Rất lâu không gặp, bỗng nhiên lại gặp ở nơi này, cảm xúc của gã quá sâu.

Chu Toàn vốn liều mạng tới, không tiếc tính mạng của mình. Vì Sở Phong tới sân ga, gã hò hét muốn đi theo hắn nghênh địch.

Kết quả, thời khắc quan trọng, Đại Hắc Ngưu lại dẫn thiên quân vạn mã về, mạnh mẽ lên sân khấu. Bây giờ, cục diện đã thay đổi, Chu Toàn biết thực lực của phe ta tăng lên nhiều, căn bản không cần nghĩ đến chuyện chết trận.

Nên Chu Toàn khóc sướt mướt.

Đại Hắc Ngưu giáo huấn gã, nói: “Khóc cái gì, kéo tinh thần lên đi, lát nữa còn chuẩn bị trói thần tử và thánh nữ.”

Lúc này, Sở Phong đi lên, Đại Hắc Ngưu lập tức ôm chặt hắn, vỗ vai hắn, nói: “Người anh em, chịu khổ rồi.”

Tiếp đó, Hổ Đông Bắc bước đến, nói: “Chúng ta đã trở lại, tất cả đều thay đổi rồi.”

Theo sau là Âu Dương Phong lên sân khấu, đi tới bên cạnh, nó mới vừa mở miệng, Sở Phong quyết đoán lấy ô Thiên Ma ra chắn ở trước người. Đây là chiến lợi phẩm hắn cướp được của một thần tử tù binh nào đó.

Có thể nói, Sở Phong khá sáng suốt, sau khi Âu Dương Phong há mồm, nước miếng bắn tung tóe, lập tức phun tới, chẳng khác nào trời mưa to.

Ô Thiên Ma kêu lộp độp, thực sự bị xối nước.

Lúc đó, Âu Dương Phong liền ghé mắt trừng hắn, tỏ vẻ bất mãn, nói: “Ngươi có ý gì? Lâu lắm rồi không gặp mặt, còn ôm ấp thân thiết với lão Ngưu và lão Hổ, đến phiên ta thì lập tức bung ô ra.”

Phía sau, khuôn mặt nhỏ của Tử Loan căng thẳng, vèo một cái chạy thẳng đến phía sau Sở Phong, cô ta cũng chịu đủ rồi, không chịu nổi con cóc kia nữa. Sau khi cô đã trốn sau ô Thiên Ma, đồng thời nhỏ giọng cáo trạng với Sở Phong, kể đủ loại tiếng xấu của Âu Dương Phong.

Có đánh chết Sở Phong cũng không thân cận cũng Âu Dương Phong, một tay ôm lấy đứa bé tóc vàng tinh xảo như búp bê, Hoàng Ngưu, nói: “Các ngươi an toàn trở về là tốt rồi.”

Sau đó lão Lư cũng góp mặt, đôi tai dài nghiêng nghiêng, răng cửa lớn, nó chưa nói gì mà cười, định há mồm.

Kết quả nó bị Sở Phong ngăn chặn, không cho nó mở miệng.

“Chúng ta đều là người quen, không cần khách khí như vậy. Bây giờ ngươi cũng không cần gấp gáp bắt chuyện với ta, đi, làm quen một chút các thần tử, thánh nữ và thiếu thần của tộc Thiên Thần.”

Lão Lư luôn dễ nói chuyện, nghe theo kiến nghị của Sở Phong, chạy tới chỗ thần tử và thánh nữ, nhìn về phía mọi người, nhìn chằm chằm thiếu thần của tộc Thiên Thần.

Sau đó nó liền mở miệng, chào hỏi với mọi người: “Nhi a nhị a nhi a nhị a...”

Mẹ kiếp!

Lúc này, dù đám thần tử kia rất văn nhã, thánh nữ vô cùng mỹ lệ xuất trần, cũng không nhịn được muốn đập nó, muốn chửi thề. Cái quái gì vậy, tên này quá độc địa, mở miệng ra gọi người ta là con.

Hơn nữa còn mắng người ta nhị?

Tức khắc, một vị thần tử có tính tình nóng nảy mở miệng, giận mắng: “Con mẹ nó, ngươi có biết nói chuyện hay không, vì sao tự nhiên lại xỉ nhục người khác?”

Lão Lư lập tức ngừng lại, bởi nó nghe được đối phương nói con mẹ nó, lúc đó nó liền mở miệng, bác bỏ nói: “Nhi a nhi a nhị a, vì sao ngươi lại mắng người khác?”

Ông nội ngươi, tất cả thần tử, thánh nữ chửi rủa nó, rõ ràng khi ra cửa làm tổn thương người khác, còn nói người khác mắng nó?

Có người quát lên: “Ngươi muốn chết phải không, dám kiêu ngạo trước mặt chúng ta. nơi đây đều là thần tử nhất tộc, thánh nữ nhất giáo, ngươi dám tùy tiện chiếm ưu thế à?”

Âu Dương Phong nhảy qua, nghiêng mắt nhìn mọi người, nói: “Các ngươi muốn khi dễ người ta à?”

Sự xuất hiện của nó có lực sát thương cực lớn.

Bởi khi Âu Dương Phong mở miệng, mưa như trút nước liền xuất hiện, nước bọt phun vào vào về phía đối diện, không ai chịu nổi.

Đây quả thực là đang thanh tràng, một đám thần tử chật vật chạy về phía sau, một đám thánh nữ thì hét chói tai, chạy tứ tán, đống nước bọt này...chảy ngược thành sông, tất cả đều không thể chịu nổi.

Âu Dương Phong quả thực là một “tĩnh nhai hổ”, nó tới một cái là toàn bộ mọi người đều chạy hết, trong nháy mắt không còn ai ở xung quanh nó nữa. Thần tử chạy trốn, thánh nữ hét ầm lên, bãi cỏ xanh trước hồ nước của Côn Lôn chỉ còn lại nó và lão Lư.

“Bản tọa còn chưa xuất thủ, các ngươi đã chạy trốn hết rồi, quả thật không có chút bản lĩnh nào, khiến ta thật thất vọng. Đương nhiên, điều này cũng thể hiện uy thế vô thượng của bản tọa, lòng ta rất được an ủi.”

Vẻ mặt Âu Dương Phong ngạo nghễ, muốn bao nhiêu đắc ý thì có bấy nhiêu đắc ý.

Rất nhiều người nghe xong đều muốn đập cho mặt nó nở đầy hoa, tên này thật không biết xấy hổ, lời như vậy mà cũng nói ra miệng được. Nếu như không phải nước bọt của ngươi như mưa rào, ai thèm tránh né chứ.

“Phi, một con cóc thôi mà, quanh thân đều là sọc kim sắc, như thế đã tưởng mình là Cóc Vàng Ba Chân sao?”

Có người thự sự không nhìn được nữa, đứng đó quát Âu Dương Phong, tỏ vẻ chán ghét nó.

Cóc lập tức nổi giận, không phục, bất bình, nói: “Ngươi thì biết cái gì? Cóc vàng thuần huyết cũng chỉ là á thần thú thôi, lão tử là thần, hiểu không? ta đã được chú định trở thành một đời thần vương.”

“Con cóc, ngươi thực sự đáng chết.”

Một người khác mở miệng, toàn thân gã ướt sũng, nổi giận đùng đùng, đứng đó chỉ tay vào mặt Âu Dương Phong, rõ ràng vừa rồi gã bị trúng chiêu.

Sở dĩ bây giờ gã mới nhìn Âu Dương Phong bằng ánh mắt căm thù, là vì vừa rồi quả thực thần kinh của gã thác loạn, gã có thói thích sạch sẽ nên suýt chút nữa tức điên, đứng đó chà lau, dùng nước rửa sạch đống nước miếng kia.

Gã vốn không ngờ tới, khi kẻ địch há mồm nói chuyện lại phun một đống nước miếng tung tóe, quả thực... không thể chịu được, khiến gã kinh hãi đến giậm chân, cực kỳ tức giận.

Sắc mặt của Âu Dương Phong lập tức trầm xuống, nói: “Thật là to gan lớn mật, một tên thần tử nho nhỏ mà thôi, thế mà cũng dám trả treo với bản tọa à?”

Loại khẩu khí này làm rất nhiều người không biết nói gì, bộ tộc thần tử tiến hóa đến cấp độ Quan Tưởng, ở trên một tinh cầu chính là thanh niên anh tuấn số một số hai, nhưng lại bị nó khinh miệt, nói chỉ là thần tử nho nhỏ.

“Con cóc ngáp, khẩu khí thật lớn (1)” Có người cười nhạo

(1) Con cóc ngáp, khẩu khí thật lớn: một phép ẩn dụ thể hiện sự mỉa mai, nhạo báng kẻ thích thổi phồng khả năng thực tế của mình.

Bình Luận (0)
Comment