Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1110 - Chương 1126: Không Đáng Chú Ý (1)

Thánh Khư Chương 1126: Không đáng chú ý (1)

Âu Dương Phong không làm nữa, sắc mặt nó biến thành màu đen, nói: “Xem ra, bản tọa không ra tay, các ngươi không biết uy nghiêm của đấng thần vương. Ngày hôm nay trấn áp vài tên trước, để thế gian truyền danh tiếng vô thượng của ta.”

Rõ ràng là lời nói muốn ăn đòn, nó lại nói rất trang nghiêm, vô cùng trịnh trọng, giống như thực sự là lúc một thế hệ thiếu niên thần vương đang sục sôi.

“Con cóc kia, nạp mạng đi.” Tên thần tử bị phun nước bọt ướt nhẹp kia vọt đến, ra tay quyết đoán, thực sự gã không chịu nổi nữa, bị con cóc đắc ý kia làm tức gần chết.

Cùng lúc đó, một vị thần tử khác cũng bước lên, y cũng muốn ra tay. Đó chính là người chế nhạo con cóc có khẩu khí lớn, y muốn nhân cơ hội này bắt con cóc lại.

Bọn họ vô cùng kiêng kỵ Sở Phong, không dám đơn đả độc đấu với hắn, nhưng với người bên cạnh hắn thì rất khinh thường, bởi chưa từng nghe qua danh tiếng.

Trên tinh cầu này, chỉ có Sở Phong có chiến tích đáng sợ, những sinh linh khác đến giờ đều không có tiếng tăm gì.

“Ầm ầm.”

Cóc vọt tới, chống lại tên thần tử toàn thân ướt nhẹp kia, đoạt cơ hội động thủ trước. Mặc dù nó có thân hình cóc, nhưng có thể đứng thẳng bằng hai chân được, hai tay vung ra, liên tục đánh ra thần chưởng, ánh sáng chói mắc, rọi sáng trời cao.

Cảnh tượng này có chút khủng bố, nhưng chiêu thức của nó rất đơn giản, chiêu điển hình của cóc, đánh về phía trước.

Tất cả mọi người xem không chớp mắt, con cóc này cũng dũng mãnh kinh khủng khiếp, đã bước một chân đến cấp độ Quan Tưởng, nó còn chưa thực sự đột phá đến cấp độ này, nhưng lại có khả năng công kích của cường giả cảnh giới này.

Phốc...

Vị thần tử toàn thân ướt nhẹp, có bệnh thích sạch sẽ kia, hiện tại như bị sét đánh. Trong cuộc đối kháng bưu hãn, mãnh liệt tại đây, gã lập tức bị đánh ho ra một ngụm máu lớn, bàn tay nổ tung, hai tay co giật, sau đó da bị nẻ ra, vết máu loang lổ.

Cóc thiên về công, tuyệt thế cương mãnh, lúc này vừa mới giao thủ thôi đã suýt nữa làm người này nổ tung rồi.

Rầm

Cuối cùng, Âu Dương Phong đập mạnh, khiến thất khiếu của người này chảy máu, thân thể loạng choạng, hoàn toàn xụi lơ tại chỗ, ngất xỉu.

Âu Dương Phong bắt sống gã, ném cho lão Lư.

Sau đó nó xoay người lướt về phía sau, xông về phía một thần tử muốn động thủ nhưng lại dừng lại.

Âu Dương Phong bổ nhào một cái từ giữa không trung, thân cóc lưu động hào quang vàng kim, kiểu nhảy ếch điển hình ngang không trung, nhảy tới phụ cận, sử dụng hai tay đánh về phía trước.

“Hàng Long Hữu Bối.”

Lúc Âu Dương Phong xoay người lại nào tới, rõ ràng vận dụng cáp mô chưởng, nhưng lại mỹ kỳ danh gọi là Hàng Long Hữu Bối, da mặt dày không ai so được.

“Giết.”

Vị thần tử kia nghênh chiến, trong nháy mắt mở bức họa siêu phàm, bản thân hóa thành một con đại bàng, đó là chim thần nghịch thiên mà y quan tưởng ra được.

Đáng tiếc, khi toàn thân Âu Dương Phong phát sáng, các loại chim thần, thánh thú xuất hiện phía sau bị hạ uy thế, vị thần tử này gặp bi kịch rồi.

Âu Dương Phong chỉ vận dụng bức họa của bản thân một phần nhỏ, tất cả đều là chim thần, thánh thú, từ chân long đến côn bằng... kinh khủng vô biên, chúng sẽ bao phủ nơi đây.

Rầm

Vị thần tử kia ho ra máu, y bị trấn áp.

Chỉ khoảng mấy phút ngắn ngủi, Âu Dương Phong đã bắt giữ hai vị thần từ, nó đều ném xuống đất, ngạo nghễ nhìn về phía trước, nói: “Còn có ai không, ngày hôm nay ta muốn chiến một trận thống khoái.”

Trong núi Côn Lôn lặng ngắt như tờ.

Một đám thần tử, thánh nữ đều bị trấn áp. Lúc này mới bắt đầu thôi, hai vị thần tử đã bị bắt đi, con cóc có hoa văn kim sắc giăng đầy toàn thân kia có lai lịch gì? Thực lực có chút yêu tà.

Phía sau, Sở Phong biết rõ nhất, Âu Dương Phong mạnh cơ nào. Trước đây lại dám thách thức nó, kẻ có tính đối kháng kịch liệt, sau một thời gian ngắn rèn luyện ở núi Bất Diệt, tất nhiên sẽ càng lợi hại hơn.

Quan trọng nhất là trong cơ thể Âu Dương Phong chảy xuôi thần huyết, nó là đợi sau của thần thú chân chính.

“Con a con a nhị a, này thì gây hấn này.” Lão Lư cúi đầu nhìn hai người bị bắt làm tù binh, nó nhấc chân đá cho mỗi người một cái, khiến hai người đau đến mức thoát khỏi trạng thái hôn mê.

“Đau quá, sau ta cảm giác đầu như bị lừa đá thế, sắp nứt ra đến nơi rồi.” tên thần tử toàn thân ướt nhép kia, dường như nói mê, hoàn toàn chưa tỉnh táo, nói ra những lời này.

Một gã thần tử khác thì mắt nổ đom đóm, cũng chưa lấy lại tinh thần nói: “Đúng thế, đầu ta cũng vô cùng đau, giống như bị lừa đá vậy.”

Xa xa, tất cả mọi người không nói gì, rất nhiều thần tử và thánh nữ đều lộ ra vẻ mặt quái dị, cực kỳ đồng tình với hai người bọn họ.

“Mẹ nó, các ngươi lại dám kỳ thị bản tọa, lão Lư ta liều mạng với các ngươi.” Lão Lư bực mình, lập tức tung vó sau, đá vào phía gáy của một họ.

“A...”

“A...”

Hai vị thần tử kêu thảm thiết, sau ót sưng lên, sưng hẳn lên một cục u to, hơn nữa máu còn chảy ròng ròng, không còn dáng vẻ gì.

Ngoài ra, mắt bọn họ nổ đm đóm, suýt nữa thì bất tỉnh lần hai. Nhưng cuối cùng hai người vẫn trụ được, không nhắm mắt lại, họ dùng ánh mắt bi phẫn nhìn chằm chằm kẻ đã tung vó đá hậu với bọn họ.

Lão Lư không thèm để ý đến bọn họ, xoay người nịnh hót Âu Dương Phong: “Kể tới người phong lư, phải kể tới Âu Dương thần vương trước mắt uy vũ, phong lưu phóng khoáng.”

Âu Dương Phong đứng thẳng lên, ưỡn bụng cóc, chắp hai tay sau lưng, miệng cười ngoác tới mang tai, tỏ ra bộ dáng thản nhiên thừa nhận.

Mẹ nó, phía đối diện một đám thần tử và thánh nữ thực sự không chịu nổi hai bọn họ.

“Hỏi anh hùng trong thiên hạ, ai có thể đánh cùng ta một trận?” Cóc đứng đó ngạo nghễ bất kham, đôi mắt phình to lên, đầu ngửa lên trời, lưu lại cho mọi người một cái cằm ngạo mạn.

Nhưng dù đầu ngẩng cao, nước bọt của nó cũng tung tóe, tên thần tử có bệnh thích sạch sẽ ở dưới mặt đất kia kêu thảm thiết, toàn thân lại dính đầy nước miếng.

Trên mặt đất, một thần tử khác cũng bi hẫn, ngồi đó ôm đầu che mặt, thực sự không chịu nổi.

“Hừ.”

Lúc này, thiếu thần của tộc Thiên Thần hừ lạnh một tiếng, sau đó cất bước về phía trước, bên cạnh hắn mấy thần tử và thánh nữ cường đại nhất cũng đồng hành, mấy người này phát ra khí tức vô cùng kinh khủng, khiến cả dãy núi đều run rẩy.

Lúc đó, đám Sở Phong, Đại Hắc Ngưu, Hổ Đông Bắc cũng cùng nhau cất bước, ép tới phía trước, không tỏ ra chút yếu thế nào.

Cùng lúc đó, Hoàng Ngưu thôi con ốc biển trắng kia, trong tiếng ô ô nặng nề, thê lương dường như vang lên tiếng kèn lệnh của chiến tranh thiên đình thời viễn cổ.

Mười chiếc thuyền chiến gần như mục nát đều chuyển động, nghe theo mệnh lệnh của kèn, cùng tiến lên, lao xuống phía phụ cận, đối kháng với mấy trăm thần tử và thánh nữ của vực ngoại dưới trướng của thiếu thần tộc Thiên Thần.

Lúc này, một đám thánh tử vực ngoại ở cấp bậc Quan Tưởng đều hoảng loạn, kết quả ngày hôm nay vượt xa dự đoán của bọn họ, vốn bọn họ đến để săn giết, nào ngờ lại có một đám sinh vật bất tử đến.

Bình Luận (0)
Comment