Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1111 - Chương 1127: Không Đáng Chú Ý (2)

Thánh Khư Chương 1127: Không đáng chú ý (2)

“La Ngật, tới đây đánh một trận đi.” Sở Phong mở miệng, trực tiếp khiêu chiến thiếu thần của tộc Thiên Thần.

“Ngươi không có tư cách.” Sắc mặt La Ngật lạnh lùng, hắn ta đứng ở đó, cao lớn và anh tuấn, mái tóc dài kim sắc bay lượn, toàn thân đều được bao bọc trong một quả cầu sáng chói mắt, vô cùng uy phong.

Đồng thời, hắn ta cũng rất ngạo mạn, tự phụ, không tiếp nhận khiếu chiến của Sở Phong. Hắn ta vô cùng lãnh khốc, không cho là nơi đây có người đáng giá để hắn ta động thủ.

“Giả vờ giả vịt cái gì vậy.” Không đợi Sở Phong mở miệng, lão Lư thách thức, nói: “Con a con a nhị a, có bản lĩnh ngươi thử xuất thủ thử chút xem, ta đảm bảo không đánh chết ngươi.”

Không gặp ba ngày phải thay đổi cách nhìn hoàn toàn, lão Lư trước nay nhu nhược, giờ bị Âu Dương Phong, Đại Hắc Ngưu hun đúc khá kiên cường. Đương nhiên, bây giờ mới giới hạn ở trên miệng, nếu thực sự để nó động thủ với thiếu thần, có lẽ sẽ lập tức bị sợ hãi.

“Thiếu thần đúng không, lại đây, gia tát một cái đập chết ngươi.” Âu Dương Phong liếc mắt nhìn hắn ta chằm chằm, bày ra một bộ thờ ơ. Sau đó, chỉ tay vào tất cả thần tử, nói: “Các vị, các ngươi đều là con mồi của ta.”

Đây quả thực là giễu cợt cả đám, khiêu khích mọi người, sợ thiên hạ không có kẻ địch, ké giá trị oán hận lên cao nhất.

Tức khắc dẫn tới rất nhiều người tức giận, rất nhiều người ào ào khiển trách.

Lúc này, Đại Hắc Ngưu mặc âu phục, tóc vuốt ngược, đeo kính râm lớn, miệng ngậm xì gà, bình tĩnh mở miệng nói: “Hôm nay, ta nói trước, muốn quần ẩu hay đấu tay đôi, ta cho các ngươi lựa chọn, ta phụng bồi tới cùng.”

Nó tuy vẫn rất trầm ổn, nhưng không có phong phạm của cường giả nhất tộc, mà giống như đại ca xã hội đen.

Nhưng lời nói lúc này của nó thực sự rất khí phách, vô cùng chắc chắn, ngạo thị rất nhiều thần tử, thánh nữ vực ngoại. Ngay cả thiếu thần của tộc Thiên Thần cũng trở thành đối tượng miệt thị của nó.

“Dám khi dễ người anh em của chúng ta, ngày hôm nay chúng ta sẽ không để yên cho các ngươi, từ từ thanh toán.” Đại Hắc Ngưu nói, giọng điệu bá đạo.

“Đúng vậy, một tên cũng đừng mong thoát, xong xuôi đem bán hết đi.” Hổ Đông Bắc giờ cũng ngậm một điếu xì gà, mắt trừng to như chuông đồng, đứng đó cười nhạt.

Sở Phong phát hiện, hiện nay hắn chẳng có chuyện gì để làm, đám huynh đệ này rất tự tin, không cần hắn động thủ, đã muốn giải quyết hết kẻ địch.

Phía sau, Chu Toàn cũng sôi trào nhiệt huyết, cảm giác kích động cùng hưng phấn, gã ôm tâm lý sẽ chết đén, nhưng giờ lại phát hiện, cục diện đã xoay chuyển. Đại Hắc Ngưu và Hoàng Ngưu mang thiên quân vạn mã tới, bay vây diệt trừ nhóm địch.

Phía xa, truyền nhân của Đại Mộng Tịnh Thổ, Tần Lạc Âm vẫn chưa tiến lên lộ ra vẻ kinh sợ, nhìn chằm chằm phía bên này.

Thiếu thần của tộc Thiên Thần nói: “Ân Ba, ngươi thay ta bắt bọn họ.”

Hắn vẫn tự cao như trước, không muốn tự mình động thủ mà lệnh cho một người đàn ông tóc bạc đứng bên người, tên Ân Ba, thực lực vô cùng mạnh.

Ân Ba nghe vậy cười nhạt, bước ra.

Dáng người của gã cao ngất, tóc dài màu bạc bay phấp phới, tản ra ánh sáng, quanh thân đều là năng lượng kinh người dao động, trên mặt trần ngập tự tin và lãnh ý.

Ngay cả Sở Phong cũng phải nhíu máy, người này cực kỳ mạnh, đang ở cảnh giới Quan Tưởng đỉnh, nếu đột phá khoảng nửa bước nữa sẽ tới một tầng tiến hóa sinh linh khác.

Âu Dương Phong cảm thấy khá hứng thú, bởi nó cảm thấy người này rất mạnh, muốn cùng gã đánh một trận.

Nhưng Đại Hắc Ngưu kéo nó lại, để Đại Hắc Ngưu đánh trận này, thấy Âu Dương Phong định mở miệng phản đối, Đại Hắc Ngưu lập tức che miệng nó, không cho nó há mồm.

“Người anh em, nghỉ ngơi một lát đi, người này không đáng để ngươi động thủ. Được rồi, nếu ngươi thực sự muốn nói, một lát nữa hãy đi phun cái tên thiếu thần kia.”

Bản thân nó cũng sợ, sợ bản thân bị phun ướt đẫm toàn thân.

Đm, Âu Dương Phong trừng nó.

Hắc lão đại rất bình tĩnh, chắp hai tay sau lưng, ngậm điếu xì gà to như củ cà rốt, nhìn về phía Ân Ba, nói: “Ngươi muốn đấu tay đôi hay quần ẩu, tự chọn đi, ta cho ngươi một cơ hội.”

Kiểu tư thái này của nó thật không có “mô phạm” của cao thủ tuyệt thế.

“A, chỉ bằng ngươi, dường như ngươi cũng chưa đạt tới cảnh giới Quan Tưởng, thế mà cũng muốn đối chiến một – một với ta sao? Ta khinh thường các ngươi.” Ân Ba vô cùng cuồng ngạo, gương mặt tự tin, đây chắc chắn là cố ý, lấy lại mặt mũi cho mọi người khi bị miệt thị.

Bởi không lâu trước, Âu Dương Phong, lão Lư, Hắc lão đại quá mạnh miệng, khiến một đám thần tử và thánh nữ vô cùng khó chịu.

Bây giờ hắn diễn xuất như thế, coi như “đáp lễ”, đối chọi gay gắt.

Nhưng Đại Hắc Ngưu cũng chẳng quan tâm, vẻ mặt của nó nghiêm túc: “Ngươi muốn độc chiến với tất cả chúng ta bên này? Nghiêm túc sao?”

Ân Ba hơi chần chừ, nhưng cuối cùng đôi mắt màu bạc tỏa sáng, gật đầu, nói: “Đương nhiên rồi.”

Đại Hắc Ngưu nói: “Được, đủ khí phách, tất cả mọi người lui về sau đi, để sân đủ rộng, cho hắn ta có cơ hội một mình đấu với nhóm Vương.”

Sau đó, nó kéo Âu Dương Phong, lão Lư và ra hiệu cho Sở Phong, Hổ Đông Bắc nhanh chóng rút lui.

Hoàng Ngưu hiểu ý, thổi tù và màu trắng tuyết lên, bỗng nhiên một con thuyền mục nát tiến lên, sau đó... ngao ngao, hống hống, ò ò, dải đất này hoàn toàn sôi trào.

Trên chiến thuyền lớn, hai – ba nghìn sinh vật bất tử đều gào rú, gầm thét, cùng nhau nhảy xuống. Trong nháy mắt, chúng bao phủ toàn dải đất, không nhìn thấy Ân Ba đâu.

“Thật vô liêm sỉ.” một số thần tử trợn mắt há mồm không nhịn được hét to.

Có khiêu chiến như vậy sao? Một thuyền sinh vật bất tử, mấy nghìn người, đây là một binh đoàn, là chiến thuật biển người.

Ân Ba rống giận, tức giận phát điên, ý của gã vốn là một người đối kháng với đám Đại Hắc Ngưu, Hổ Đông Bắc, Âu Dương Phong, kết quả ... giờ gã rơi vào bi kịch.

“A...” gã hét lên giận dữ.

Nhưng gã mới há mồm, hơn nghìn cái móng vuốt vươn tới, chúng đều rất cường đại, đều đang phát sáng. Nói cho cùng, họ đều là thiêu tài cảu yêu tộc từng xông vào núi Bất Diệt, dù cuối cùng thử luyện thất bại.

Hiện nay, Hoàng Ngưu, Âu Dương Phong được coi như thử luyện thành công, bọn họ có thể triệu hồi ra sinh vật bất tử có thực lực không cao hơn thực lực của chúng. Điều này cũng có nghĩa là trong quân đoàn bất tử có sinh vật bất tử cấp Quan Tưởng.

Một đám sinh vật như vậy, toàn bộ đều là sinh vật bất tử, nào sợ chết, tất nhiên chẳng khác nào đổ sủi cảo, bùm bùm bao phủ nơi đó.

“A...” Ân Ba gào rít giận dữ, cực lực đối kháng.

Nhưng không lâu sau, suýt nữa gã bị xé xác, bị một đám sinh vật bất tử túm lấy, đánh tới mức xương trên toàn thân gãy hết, sau đó khiêng về, ném ở dưới chân đám Đại Hắc Ngưu, Sở Phong.

“Thật yếu ớt, tên tiếp theo, muốn một mình đấu hay quần ẩu?” Đại Hắc Ngưu ngậm xì gà, thực trầm ổn, bình tĩnh, đứng tại chỗ nói mát, hỏi đám người đối diện.

Ân Ba mà yếu sao? cao thủ Quan Tưởng đỉnh cực mạnh, đáng tiếc gặp sai người, không chú ý đối thủ, chú định sẽ gặp phải bi kịch.

Bình Luận (0)
Comment