Ân Ba hoàn toàn sững sờ, nằm trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, đầu bị nhiều đòn nghiêm trọng, bây giờ gã vẫn chưa tỉnh táo lại, ánh mắt đang tan rã.
Đối diện, những thần tử, thánh nữ của vực ngoại đều phân tán từ lâu, không phải vì Đại Hắc Ngưu khiêu khích lần nữa mà là vì Ân Ba bị bắt sống dẫn tới sóng lớn.
Ân Ba là thủ hạ nổi danh nhất trong những viên đại tướng dưới trướng Thiếu Thần của tộc Thiên Thần, thực lực vô cùng cao thâm, kết quả bây giờ lại cực tham, mọi người bị đánh sững sờ.
Chủ yếu nhất là không phải quyết đấu công bằng mà là bị quần đấu.
“Quá vô liêm sỉ, ta chưa gặp kiểu quyết đấu này bao giờ, con mẹ nó, một quân đoàn lại vây đánh một người, trận chiến này ta không phục.”
“Xông lên, cứu Ân Ba.”
Rất nhiều người kêu la, hoàn toàn đại loạn.
Nhưng bọn họ vẫn sợ ném chuột vỡ bình, sợ đối phương ra tay độc ác, giết chết Ân Ba.
Hơn nữa, hai, ba ngàn sinh vật bất tử vẫn ở đó, giống như một bức tường người, rất khó xông qua. Ngay cả Ân Ba còn gặp bi kịch, hoàn toàn không phải đối thủ của chúng.
“Ta nói này, ngươi thực sự quá yếu, sao gọi là quyết chiến, chẳng có chút tính khiêu chiến nào cả.” Đại Hắc Ngưu từ từ mở miệng, thực sự khiến người ta cực kỳ tức giận.
Trên mặt đất, cuối cùng ánh mắt của Ân Ba cũng có tiêu cự, dần dần khôi phục thần trí. Sau đó gã cảm thấy toàn thân đều đau, giống như bị chia năm xẻ bảy vậy.
Sau đó gã liền thấy một cái đầu to đang nhìn tới, chính xác là đang cúi đầu nhìn gã.
Đầu tiên đã thấy đầu một con lừa có đôi tai to dài, răng cửa to đang cười với gã, dáng dấp kia, quả thực khiến người ta tức giận.
“Con lừa, ngươi dám cười nhạo ta sao, ta giết ngươi.”
Ân Ba phục hồi lại tinh thần, tóc bạc bay lên, trong lòng gã cực kỳ giận dữ, thấy bộ dáng này của lão Lư, lúc đó gã đã muốn động thủ giết nó.
Nhưng gã đã đánh giá mình quá cao, xương toàn thân đều bị gãy, ngay cả xương sọ cũng bị người ta đánh nứt, suýt nữa thành dưa hấu nát, toàn thân vô lực, năng lượng vận chuyển không nhanh.
“Con a con a nhị a, ngươi muốn giết ta sao? Lão Lư ta tới dạy ngươi làm người phải như thế nào.”
Lão Lư rất bình tĩnh, đứng đó xem thường Ân Ba, kỳ tài ngút trời.
Người này thực sự rất mạnh, đáng tiếc không có cơ hội biểu hiện đã bị bắt giữ rồi.
Vì lẽ đó, Ân Ba nổi giận, gã bị một con lừa khinh bỉ, còn chế nhạo gã như thế, suýt nữa gã tức đến nổ phổi.
“Con lừa, ngươi cút đi.” Gã quát lớn.
Kết quả, lão Lư không nói hai lời, lập tức đá gã một phát, quyết dạy gã cách làm người. Ân Ba nổ đom đóm mắt, đầu óc choáng váng, suýt nữa thì ngất, lại rơi vào trạng thái choáng váng.
Một đám người xem không nói gì, khó chịu thay Ân Ba.
Vị này là tư chất hơn người, một mình có thể chiến với mười vị thần tử cùng cấp bậc, có danh xưng là tiểu vô địch, trong tinh hải có rất nhiều fan hâm mộ.
“Kẻ sĩ có thể chết không thể chịu nhục, tất cả các ngươi dừng tay cho ta.” phía đối diện có thần tử hô lớn.
Còn có thánh nữ rất trẻ trung, xinh đẹp đau lòng thiên chi kiêu tử như Ân Ba, trách mắng: “Đê tiện vô sỉ, nếu có thực lực thì đánh một trận công bằng với Ân Ba.”
Hổ Đông Bắc khinh thường, giống như Âu Dương Phong, liếc mắt nhìn sang, đồng thời ngậm xì gà lớn, lộ ra vẻ khịnh miệt, nói: “Mới vừa nãy, các ngươi đối phó với người anh em Sở Phong của ta như thế nào, không phải muốn vây giết sao? Tới bây giờ, đến phiên mình thì lại cảm thấy không công bằng?”
“Cái gì mà thần tử, chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi, con a con a nhị a.” lão Lư nói, dùng hai chân đá Ân Ba choáng váng, không thể tỉnh táo lại.
Lúc này, vực ngoại cũng hoàn toàn tan vỡ.
Ân Ba bị bắt sống là chuyện ngoài dự liệu của mọi người, chuyện này ảnh hưởng không nhỏ, một thần tử đỉnh cấp lại rơi vào tay giặc, bị người ta săn bắt, lại còn đang bị trừng phạt, vô cùng kinh người.
Trên Bình Đài Nguyên Thú đã sôi trào từ lâu.
“Bực mình thật, thần tử Ân Ba của lòng ta, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, giờ lại trở thành tù nhân.”
“Trời ạ, đó chính là đại thần Ân Ba, thế mà lại bị bắt như vậy, hơn nữa còn bị con lừa đá nữa. Chuyện quái gì vậy, quá bi thảm, ta không thể xem tiếp nữa.”
Rõ ràng, có người thực sự tiếc hận, lo lắng cho gã.
Nhưng lại có người châm chọc, nói: “Hãy thương lấy tôi đi, bị một đám sinh vật bất tử đánh gãy xương toàn thân thì thôi đi, còn bị lừa đá, cuộc sống có gì vui?”
Trái Đất, núi Côn Lôn.
Mặt Thiếu Thần của tộc Thiên Thần lạnh lùng, tất cả lỗ chân lông đều phụn trào năng lượng màu vàng, hắn ta đứng vững trong vầng hào quang chói mắt, lộ ra sát khí, hắn ta nhìn chằm chằm phía trước.
“Thiếu Thần, để ta đi cho, giết sạch bọn họ từng tên một.”
Một thanh niên tóc xanh mở miệng, quanh thân y đầy gai điện, tay cầm một cái búa óng ánh màu lam cực lớn, hơi vung một chút sẽ bắn ra tia sét.
Vẻ mặt y rất nghiêm túc, đứng tại chỗ chờ lệnh, muốn xuất chiến.
Nhưng mà y cũng rất tự tin, sâu trong đáy mắt cực kỳ lạnh lùng, thực sự muốn khai chiến, y chắc chắc có thể giết được những người kia.
Bởi vì y cũng là một trong số ít những kiện tướng đắc lực của Thiếu Thần, vượt xa rất nhiều thần tử, y đang ở trạng thái đỉnh của Quan Tưởng, đang củng cố một chút để bước vào cảnh giới cao hơn.
“Được.” La Ngật gật đầu, để y đi xuất chiến.
Sau đó, Thiếu Thần của tộc Thiên Thần lại lệnh cho mọi người, nói: “Chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng xông qua đó, ta không cho phép chuyện vừa rồi xảy ra lần nữa.”
Đồng thời, hắn ta leo lên chiến xa bí kim của minh, chuẩn bị xong hết thảy cho cuộc đại chiến.
Mấy trăm thần tử, thánh nữ cảnh giới Quan Tưởng, lộ ra vẻ hết sức kích động, như thế là sẽ xảy ra đại chiến kịch liệt rồi, ngay cả Thiếu Thần của tộc Thiên Thần đều tự mình lên chiến xa, sát khí dâng trào.
Người thanh niên tóc màu lam, tay cầm cây búa lớn, tia chớp và sấm sét lượn lờ, đi từng bước về phía trước, y cười lạnh nói: “Ta muốn đấu một mình, từng người đấu một, trong các ngươi có kẻ nào dám đánh một trận với ta không?”
Y tỏ ra khinh miệt đảo mắt nhìn mọi người một lượt, bao gồm cả Sở Phong, sau đó lướt qua người Âu Dương Phong. Y đưa mắt nhìn mọi người, cố ý khinh thường tất cả, tỏ vẻ coi khinh, hy vọng làm Âu Dương Phong tức giận, đám Đại Hắc Ngưu sẽ đơn độc quyết chiến với y.
Thậm chí y cũng gây hấn với Sở Phong, mong rằng hắn sẽ đấu, nếu có thể trực tiếp chém giết thì càng hoàn mỹ hơn.
Âu Dương Phong đứng yên tại chỗ, liếc mắt nhìn, nói: “Ây u ôi, gia đâu có thiếu con rối cảnh giới Quan Tưởng tại núi Bất Diệt, ngươi cho rằng tại cảnh giới Quan Tưởng đỉnh là vô địch rồi à? Tới đây, tới đây, để gia cho ngươi biết cái gì gọi là vô địch, thế nào mới tính là bất bại.”
Thanh niên tóc lam nở nụ cười, y cảm thấy phương pháp khích tướng của mình đạt hiệu quả, khiến con cóc đầy sọc kim sắc kia rơi vào cuộc quyết chiến tử vong.
Sau đó, y híp mắt lại, nhìn về phía Đại Hắc Ngưu, Hổ Đông Bắc, lão Lư, nói: “Còn ai không? sau khi ta đánh chết con cóc kia, còn ai dám quyết chiến với ta, ừm, nếu như sợ thì ta không ngại giúp một tay.”