Bây giờ sau khi nghe truyền âm của Sở Phong, chỉ điểm một chút Hoàng Ngưu liền trực tiếp lĩnh ngộ được.
Dáng người của Hoàng Ngưu rất nhỏ, vẻ đẹp hỗn loạn, khuôn mặt xinh đẹp, mắt to có hồn, màu da trắng nõn, mái tóc dài màu vàng phấp phới, giống như là trẻ em bước ra từ thế giới thần thoại.
Ầm!
Nó bắn ra năng lượng cũng vô cùng kinh người, cùng đối đầu với Thiếu thần, tỏa ra ánh sáng chói mắt, khiến cho quần thể những ngọn núi cao lớn sừng sững ở gần đó đều bị rung lắc và nổ tung.
Ở đằng xa, các thần tử, thánh nữ đều tuyệt vọng, ngay cả Thiếu thần cũng bị một đứa trẻ chống lại được, vậy còn đánh như thế nào nữa?
Bởi vì, ở trong mắt bọn họ, phía sau còn có một tên nhức đầu Đại Hắc Ngưu, ai cũng cảm giác hẳn là một người còn lợi hại tàn nhẫn hơn, sẽ kinh khủng hơn.
Một số người nhìn ra bản thể của Hoàng Ngưu, đương nhiên sẽ cho là Đại Hắc Ngưu là trưởng bối của nó, cũng hẳn là một Ma vương siêu cấp lớn, cho nên... Hiểu lầm rồi, sợ hãi rồi.
“Này, các ngươi có phục hay không, còn không qua đây đầu hàng!” Đại Hắc Ngưu gào to một tiếng, nghe thật đúng là kinh động trời đất, quỷ thần khiếp sợ, một đám người cảm giác da đầu tê dại.
Những người đó có ấn tượng ban đầu, cho rằng hắn là cha của Hoàng Ngưu, hoặc là sư phụ, thấy đến cả Hoàng Ngưu dám đánh dám giết với Thiếu thần, thì vị này không phải nghịch thiên hơn sao?
Hiển nhiên là Đại Hắc Ngưu cũng ý thức được hiểu lầm này, nên hắn đứng ở trên con tàu lớn mục nát, lại càng thêm ra vẻ phong thái người tài giỏi.
Hắn khẽ quay đầu lại, ngẩng đầu lên, đeo kính râm lớn, lại lần nữa rút một điếu xì gà lớn như củ cải, mà Lão Lư cũng rất chân chó tiến lên, giúp hắn đốt.
“Ngưu Ma Vương, chúng ta nguyện ý đầu hàng!”
Quả nhiên là hiệu quả rất kinh người, dưới cảnh tượng Hoàng Ngưu đang quyết chiến với Thiếu thần, loại người có khí phách trấn tĩnh như Đại Lão Hắc, ngay lập tức khiến cho rất nhiều người phải rụt rè.
Có không ít thần tử, thánh nữ ở tại chỗ đang khổ sở trong lòng, đặt bí bảo xuống, bị sinh vật bất tử bắt được, giam giữ lại.
Trong nháy mắt, số người đầu hàng đã từ hơn trăm tên tăng vọt đến qua một trăm năm mươi người!
“Xin hỏi vị Ngưu Vương này, rốt cuộc là ngươi có lai lịch gì?” Có một vị thần tử không nhịn được, ngẩng đầu lên nhìn Đại Hắc Ngưu, dò hỏi lai lịch của hắn.
Bởi vì, đám người kia đều cho là, lực chiến đấu của Đại Lão Hắc có thể mạnh đến dọa người, phá vỡ cục diện thăng bằng trước mắt trên Địa Cầu.
“Nhà ở Hỏa Diệm sơn, sống ở động Ba Tiêu.” Đại Lão Hắc bày ra dáng vẻ của tuyệt thế cao thủ, trả lời rất kín đáo.
Lão Lư nịnh hót, nói: “Đại ca, đừng khiêm tốn, chúng ta đều biết ngươi vô địch thiên hạ, một khi ra tay, Thiếu thần gì đó đều sẽ bị trực tiếp giết chết!”
“Ta đã không làm đại ca nhiều năm rồi.” Đại Hắc Ngưu nói một câu như vậy.
Hơn nữa, đúng lúc này, Hoàng Ngưu gào thét, trong cơ thể nho nhỏ tỏa ra ánh sáng chói mắt, thuật cộng hưởng và pháp cứu cực hô hấp của yêu tộc kết hợp lại, phát ra uy lực vô cùng kinh khủng.
Hổ khẩu của La Ngật bị nứt ra, tới mức máu tươi chảy như ròng, cả người cũng lảo đảo một cái, lui lại về phía sau mấy bước.
Hắn tức giận, bởi vì, hơn nửa trái tim của hắn đã sớm bị con tàu lớn mục nát làm tan nát, dẫn đến hiện tại hắn không thể tạo ra năng lượng càng thêm mạnh mẽ hơn, cho nên cực kỳ bị động.
Nhưng mà, cảnh tượng này rơi vào trong mắt những thần tử, thánh nữ, thì lại bị lý giải theo cách hoàn toàn khác.
Thiếu thần tộc Thiên Thần cũng không bắt được đứa bé kia? Mà đứa bé xinh đẹp kia lại có thể là đời sau hoặc là đệ tử của Đại Hắc Ngưu!
Nếu suy nghĩ theo cách này, thì cái tên Ngưu Ma Vương đó phải kinh khủng tới mức nào?
“Chúng tôi cũng từ bỏ!” Một nhóm người lập tức nhụt chí, cúi đầu đi tới, cam nguyện bị bắt.
“Ngưu ca, đại ca, quá tốt!” Hổ Đông Bắc nhếch miệng cười to, tất nhiên hắn biết rõ đang trong tình huống gì.
Đại Lão Hắc rất có thể đang giả bộ, khoát tay, bình tĩnh ngậm xì gà, mở miệng nói: “Ta đã không làm đại ca nhiều năm, lần này xuống núi, thật sự là chưa từng thấy diễn xuất của đám người vực ngoại kia.”
Tư thế này của hắn càng khiến hắn trông bí hiểm hơn, cũng khiến những người thiếu chiến ý còn lại đều rất nhụt chí.
“Còn đánh cái gì nữa, thiếu thần của tộc Thiên Thần dẫn chúng ta xuống đây, nhưng bây giờ hắn ốc còn không mang nổi mình ốc, bị đứa bé tư chất ngút trời kia đánh đến đổ máu, hết hy vọng rồi, chúng ta đều đầu hàng đi!”
Lúc này, một người có địa vị cao trong đám thần tử mở miệng, rồi ngửa mặt lên trời thở dài.
Theo động tác của hắn, một đám người liền hoàn toàn nhụt chí, dù là người muốn lưới rách cá chết cũng đều có chút mất hồn, mất đi suy nghĩ liều mạng.
Cứ như vậy, chỉ trong một lát sau, số người đầu hang đã vượt quá 200, hay nói cách khác thần tử, thánh nữ cấp Quan Tưởng còn lại không được bao nhiêu, chín phần mười người kiêu ngạo đều đã cúi xuống.
“Chớ có tin hắn, chỉ là một con bò già bình thường mà thôi, chỗ nào của hắn là cao thủ tuyệt thế gì chứ!”
Cuối cùng cũng có người không phục, ngoan cố chống lại, rống to hơn, hơn nữa hắn có vẻ có hiểu biết một ít về quá khứ của Đại Hắc Ngưu.
Lão Lư hô: “Giết, tuy Ngưu ca đã không làm đại ca nhiều năm, nhưng ở trong lòng chúng ta, hắn vẫn là đại ca.”
Âu Dương Phong liếc mắt nhìn bọn hắn, hắn thực sự có hơi chịu không nổi, nhưng vẫn cố phối hợp, thổi ốc biển trắng như tuyết, thuyền lớn mục nát lập tức quay đầu lại, đùng một cái nổ ra ánh sáng đen.
Vụt!
Cơ thể của tên thần tử kia bị giết ngay tại chỗ, để lại một màn mưa máu.
“Không nên tàn bạo như thế.” Đại Hắc Ngưu than thở, làm ra vẻ trách trời thương dân, nói: “Những thứ này đều là tiền vũ trụ, quá lãng phí rồi.”
Đkm! Lúc những thần tử, thánh nữ kia nghe được nửa câu đầu của hắn còn có chút thiện cảm với hắn, kết quả sau khi nghe được nửa câu sau thì lập tức nhìn hắn như một lão ác ôn.
“Hay là giết tiếp đi!” Âu Dương Phong nổi nóng, bởi vì hắn dự cảm được núi Bất Diệt sẽ nhanh chóng triệu hồi những chiến thuyền đi, thời gian sử dụng của bọn họ không còn nhiều lắm.
Ầm!
Sau một lúc, vẫn còn có người ngoan cố chống lại, liên tục có vài vị bị ánh sáng đen bắn trúng, kết cục của họ hoặc là chết thảm, hoặc là nửa tàn tạ, máu chảy đầm đìa. Cảnh tượng rất khủng bố.
“Thế nhưng, tộc Thiên Thần cũng không đáng tin, lúc tới khí thế mạnh mẽ, tỏa sáng cao ngất, nhưng kết quả là lại kéo chúng ta rơi vào bước đường cùng!”
Rốt cuộc là một đống rơm rơi xuống, mọi người cũng ngã xuống theo.
Sau đó, Sở Phong tự mình bắt tay vào làm, trói từng người lại, vì hắn sợ các sinh vật bất tử này làm không tốt, Âu Dương Phong, lão Lư cũng tiến lên hỗ trợ.
“Dùng khổn linh thằng lên người bọn họ hết đi, nhất định phải chọn dây thừng bền chắc vào!” Sở Phong nhắc nhở.
Sau đó, hắn lại lấy rất nhiều kim la bàn màu đen ra, rồi đánh vào trong cơ thể những người này.
“Ta nói này, trong các ngươi ai là hổ trắng?” Ở trong đám người, ánh mắt của hổ Đông Bắc sáng rõ, hắn đang tìm người trong tộc hổ, câu hỏi này của hắn khiến đám người xôn xao.