“Khụ khụ, tiện thể hỏi giúp ta một câu, có thánh nữ tộc Ngưu không.” Đại Hắc Ngưu ho khan, nó âm thầm thừa dịp mà xúi giục hổ Đông Bắc.
“Ta nghe nói, tiên tử Lam Thi là hổ trắng.” Lúc này, một vị thánh nữ mở miệng, tiết lộ thông tin này.
Cùng một lúc, tất cả ánh mắt của mọi người đều bắt đầu tìm kiếm Lam Thi.
Sau đó, mọi người phát hiện ra, mỹ nhân tuyệt sắc trong bảng xếp hạng top mười trong tinh không này rất khôn khéo, không biết từ lúc nào nàng ta đã sớm đứng ở thiên đường Đại Mộng phía bên kia, và đang trao đổi với Tần Lạc Âm.
“Đúng là không nhìn ra, ngươi lại là người tộc hổ?” Sở Phong vô cùng kinh ngạc mà nhìn chằm chằm về nơi đó.
Lúc này, hơn hai trăm vị thần tử, thánh nữ cảnh giới Quan Tưởng đều bị trói lại, đều bị áp chế, bọn Sở Phong và Đại Hắc Ngưu hoàn toàn yên tâm.
Khi nghe được mấy lời này, Lam Thi như từ trong bức họa đi ra, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, sau đó nàng rất tức giận.
Hổ Đông Bắc nhìn nàng, nhìn một cách chăm chú tỉ mỉ, cuối cùng hắn cũng rất tức giận nói: “Nói bậy, nàng ta không phải người tộc Hổ. Vừa rồi kẻ nào nói linh tinh, nàng ta có quan hệ gì với hổ trắng!”
“Ồ, thì ra như vậy, đúng là nàng không thuộc tộc hổ, nhưng nghe đồn nàng là. . . Hổ trắng.” Trong đám người, vị thánh nữ kia nhỏ giọng nói.
“Ồ?!” Rất nhiều người kêu lên tiếng trách móc.
Cả Sở Phong nghe xong cũng có chút ngây người.
“Tuần Ngọc!” Lam Thi khẽ quát, mặt nàng đỏ bừng. Nàng vô cùng tức giận, vì nàng biết nữ nhân kia cố ý, là đối đầu với nàng.
Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ, thế nhưng nó lại gây ra sóng gió rất lớn trong tinh không.
“Ái chà chà, Lam Thi tiên tử phải ra khỏi danh sách thôi, có lẽ nào vì vậy nên giá trị con người nàng ta mới tăng vọt không, chắc là rất biết cách gây chấn động!”
“Quên đi, chấn động đó có so được với chuyện lớn hơn hai trăm vị thần tử, thánh nữ cùng bị bắt này không? Quả thực rất nghịch thiên!”
“Tộc Thiên Thần cũng không đáng tin cậy!”
Lúc này, trong núi Côn Luân, cuộc đại chiến giữa Hoàng Ngưu và thiếu thần của tộc Thiên Thần càng ngày càng kịch liệt, hai người đều đổ máu, khó phân thắng bại. Tình hình chiến đấu vô cùng kinh khủng.
“Thật lợi hại, đứa bé này mới có vài tuổi thôi đấy, không hổ là người đi ra từ mảnh đất bồi dưỡng nên yêu thánh!”
Trong vũ trụ, các tiền bối có tiếng lâu năm thán phục nó. Bọn họ đã hiểu rõ, rốt cuộc thuyền lớn mục nát và đám người Hoàng Ngưu là được rèn luyên từ đâu!
Vút!
Đúng lúc này, Hoàng Ngưu quả đoán rút lui, nói: “Đuổi giết hắn, ta có thể cảm ứng được trên người hắn còn có thứ gì đó khác thường, rất nguy hiểm!”
Nó cùng La Ngật dừng chiến đấu!
“Giết!”
Đúng lúc này, đám người Đại Hắc Ngưu, Âu Dương Phong cùng nhau hô to, toàn bộ mười chiếc chiến hạm tỏa sáng, chúng đồng loạt tấn công về phía thiếu thần của tộc Thiên Thần, muốn đuổi cùng giết tận hắn.
“To gan, ai dám làm tổn thương đến đệ tử của tộc ta!” Bên ngoài địa cầu, có người lạnh lùng quát lên. Người đó mang theo sự tức giận, cùng với một loại sát khí đáng sợ, khiến cho bầu không khí trong tinh không trở nên rét lạnh.
Nhưng đám người Sở Phong lại không để ý tới!
Tóc tai La Ngật bù xù, ở sâu bên trong đáy mắt hắn ánh lên sự lạnh lùng, không hề cam chịu, thậm chí còn có phẫn nộ. Trên người hắn thỉnh thoảng toát ra ánh sáng trắng, ngăn cản luồng ánh sáng đen kia.
Rõ ràng là đang tiêu hao năng lượng của bí bảo nào đó trên người hắn.
Thiếu thần của tộc Thiên Thần quả không đơn giản, đã đến giờ phút này, mà trên người vẫn còn có năng lượng bảo vệ thần bí, đúng là khiến cho người ta kinh ngạc.
Ầm ầm!
Hắn ngã văng ra ngoài, cho thấy kết cục rõ ràng là hắn muốn mà không được.
Sau đó, Sở Phong liếc nhìn về phía thiên đường Đại Mộng, rồi thương lượng với bọn Âu Dương Phong, Hoàng Ngưu xem xem có thể lợi dụng thuyền lớn mục nát để hủy diệt chiếc xe kéo màu xanh óng ánh kia, hoặc là lấy nó đi hay không.
Trước kia, bọn họ không ra tay với thiên đường Đại Mộng, là bởi vì địch bên đó quá nhiều, nhưng bây giờ đại cục đã định, thì có thể nghĩ tới việc tấn công nó rồi.
Người của Vực ngoại, tóm lại là vẫn cần phải phòng bị họ, hơn nữa người của thiên đường Đại Mộng còn từng từ chối cho Sở Phong vào tộc, rõ ràng là họ thiếu sự thiện chí với hắn.
Hiện tại, Tần Lạc Âm lại tự mình tới đây, thì mục đích chủ yếu là ra mặt vì chị họ của nàng.
Sở Phong không muốn bị động đợi đối phương ra chiêu, mà hắn muốn nắm lấy cơ hội trước. Vì hắn rất kiêng kỵ chiếc xe kéo màu xanh nhạt kia, hắn luôn cảm thấy nó có thể sẽ phát nổ ra lực sát thương khiếp người.
Ầm!
Đúng lúc này, thiếu thần của tộc Thiên Thần kêu lên thảm thiết, ánh sáng trắng trong cơ thể hắn không hề hiện lên, mà thân thể thì bị ánh sáng đen cắt thành đoạn, khiến hắn quằn quại trên đất. Hắn hoàn toàn mất đi thể lực hùng mạnh không lâu trước đây, đã không còn chút uy hiếp nào.
“Được, vậy bắt đầu với nữ nhân kia, ta cũng thấy nàng ta là một mối uy hiếp.” Âu Dương Phong gật đầu. Đại Hắc Ngưu và lão Lư cũng đồng ý.
Ầm!
Mấy chiếc thuyền lớn mục nát đột ngột nổi lên, bùng nổ ánh sáng đen về phía chiếc xe kéo màu xanh óng ánh, đồng thời tiến đánh nơi đó.
Nhưng, kết quả thật kinh ngạc, ánh sáng màu xanh hiện lên, chiếu rọi trời cao và ngăn cản sự tiến công của bọn họ, sau đó toàn bộ ánh sáng đen đều bị nó đánh bay hết.
“Cái xe kéo này quả nhiên rất lợi hại!” Đại Hắc Ngưu kỳ quái nói.
Sự bất an trong lòng Sở Phong cuối cùng cũng được chứng thực, thảo nào nữ nhân này không chạy đi, cũng không trốn, mà chỉ bình tĩnh ngồi trên xe kéo, và quan sát cuộc chiến từ phía xa.
Thì ra nàng có sức mạnh, đó là chiến xa kia vô cùng không tầm thường.
“Sao thứ này lại có thể tiến vào chủ không gian địa cầu?” Hắn nhíu mày.
“Tiếp tục!” Hoàng Ngưu nói, rồi cùng Âu Dương Phong thổi tù và trắng như tuyết, đồng thời, sử dụng mười chiếc thuyền lớn mục nát, cả hai cùng đánh về phía xe kéo màu xanh.
Cuối cùng, xe kéo cũng rung động, màn sáng sắp sụp đổ.
Ầm ầm!
Đột nhiên, ở phía Đông Hải xa xôi, một hòn đảo hiện lên. Đó là núi Bất Diệt đang phát sáng, hơi thở của nó dồi dào mà khủng bố, nó bắt đầu triệu hồi chiến thuyền Bất Diệt này.
Một tiếng vù vang lên, ở núi Côn Luân, mười chiếc thuyền lớn và toàn bộ sinh vật bất tử đều bị cuốn bay ngược, trong nháy mắt, chúng bay lơ lửng trong không trung, bay về phía đông.
Biến cố này đã khiến không ít người kinh ngạc đến ngây người!
“Mẹ kiếp, đã đến giờ rồi!” Đại Hắc Ngưu trách móc nói.
Bọn họ sử dụng chiến thuyền trong núi Bất Diệt, triệu hồi các loài sinh vật bất tử, cũng chỉ được lượng thời gian hạn chế.
Vút!
Một vệt sáng xanh xông lên trời, sức mạnh đến từ núi Bất Diệt cũng cuốn lấy chiếc xe kéo màu xanh mà mang đi.
Lần đầu tiên sắc mặt của Tần Lạc Âm của thiên đường Đại Mộng thay đổi, dù nàng đeo mặt nạ ngũ sắc, nhưng người ta vẫn thấy được sự ngạc nhiên và nghi ngờ của nàng, nàng đã sớm nhanh chóng bay vút lên không nên bản thân không bị cuốn đi.