Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1126 - Chương 1142: Trấn Áp Thiên Thần (1)

Thánh Khư Chương 1142: Trấn áp Thiên Thần (1)

Bị một cước chọc trời đá vào trên cằm, cơ thể La Ngật ngửa ra sau, trong miệng phun ra không ít máu, cơ thể bay ngang ra ngoài.

Ầm!

Cơ thể ở giữa không trung, cả người hắn sáng lên, năng lượng phun trào, mạnh mẽ ổn định cơ thể, sự yên lặng trong nháy mắt khi vượt qua vận tốc âm thanh, khiến cho không khí nơi này không ngừng nổ tung.

Nếu là người bình thường thì cơ thể đã sớm nổ tung, nhưng đối với hắn mà nói, loại tốc độ đột nhiên thay đổi như này, cũng không thể tạo thành tổn thương đối với cơ thể kia.

Ánh mắt La Ngật rét lạnh, tia sáng màu vàng kim chân thực trong mắt bay ra ngoài, dài hơn một thước, loại trạng thái này có hơi chút khiếp người.

Trước đây không lâu, những lời độc ác đã sớm nói ra khỏi miệng, hắn từng tuyên bố muốn tàn sát con cháu còn lại của vùng đất suy tàn này, giống như tổ tiên hắn đã đánh chết đối thủ ở nơi này vậy.

Vậy mà, trong trận chiến mới vừa rồi, hắn lại là người bị đấm lên mặt, đá vào cằm, việc này đối với hắn mà nói là một sự sỉ nhục, đối với tộc Thiên Thần mà nói lại càng là một vết nhơ.

Hắn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bây giờ của những người ở vực ngoại đó, nhất định là vô cùng khiếp sợ, rồi sau đó nhìn có chút hả hê, được xưng là truyền nhân của tộc Thiên Thần bất bại lại có thể rơi vào thế yếu, đây đúng là tin tức lớn.

Đồng thời hắn cũng có thể đoán được, vị thánh nhân trong tộc đi cùng đến Địa Cầu ở bên ngoài kia thất vọng như thế nào với hắn, trước đó không lâu còn dặn dò, bảo hắn nhất định phải thắng, đánh chết đứa con của Thiên Tuyển trên viên tinh cầu này, tuyệt đối không thể thất bại, nhưng mà hắn lại hổ thẹn, suýt chút nữa bị đã gãy cằm.

Trên thực tế, La Ngật đoán hoàn toàn chính xác!

Vực ngoại, từng đợt yên tĩnh ngắn ngủi, sau đó lại là sự náo động.

Ở lần giao đấu mới vừa rồi, La Ngật liên tiếp thất bại, bị Sở Phong dùng dấu quyền rạch ra mấy lỗ máu ở trên người, ngay cả mặt mũi cũng bị dính đòn nghiêm trọng, đây chính là sự kiện kinh người.

“Tộc Thiên Thần, được mệnh danh là một trong mười chủng tộc hàng đầu bất khả chiến bại, rực rỡ mà huy hoàng, bọn họ tỉ mỉ bồi dưỡng ra được người kế thừa, khi đi tới vùng đất suy tàn, là cổ tinh đã từng bị bọn họ chinh phạt, lại có thể gặp quả đắng!”

“Này, tộc Thiên Thần ấy hả, luôn ngồi trên cao, người đó cũng không thể coi như đệ tử, được gọi là Thiểu thần, tất nhiên là hạt giống tốt được dụng tâm bồi dưỡng, vậy mà lại không thể chiếm ưu thế!”

“À, cái này ta cũng biết, sinh linh có thể mở ra Hỏa Nhãn Kim Tinh làm sao có thể bình thường, nhất định phải là người có thiên phú tuyệt thế, tiềm lực vô hạn, lịch sử đã từng chứng minh từ lâu! Lúc này mới vừa ló đầu ra, liền có thể chứng minh với người đời, hắn đúng là đáng kinh ngạc, ngay cả mặt của tộc Thiên Thần cũng có thể đạp lên!”

Trong tinh không, các tộc nhiệt tình bàn luận, thường ngày đều tỏ ra kính sợ đối với tộc Thiên Thần, không dám nhằm vào, nhưng ở trên internet của tinh tế thì ai sợ ai, thỏa thích bàn luận.

Có người chấn động, có người chế ngạo, cũng có người nhìn có chút hả hê, phản ứng của mọi người không giống nhau, tâm tình của mỗi người trên mỗi mảnh nhỏ của tinh hải đều dao động kịch liệt.

Lúc này, rốt cục Sở Phong cũng nhìn thấy được bức họa của đối phương, rất đáng sợ, đó là một cảnh tượng đổ nát, phát ra sự tang thương mang theo nét cổ xưa, một cái lại một cái tinh cầu nằm ngang, sắp xếp trong vũ trụ, nhưng đều vỡ nát, hoặc là thiếu sót gần một nửa.

Mà những thứ này cũng chỉ là phông nền!

Thật sự thể hiện là ở những cái vũ khí kia, lưỡi dao sắc bén, còn có ý sát phạt.

Mỗi tinh cầu đều bị vũ khí đâm xuyên qua, có tinh thể bị một cây giáo đam xuyên, có ngôi sao bị trường đao chém vào, có tinh cầu lại bị thần kiếm cắm ở trên.

Đây giống như là ngày tận thế, hiện ra hết cảnh tượng lạnh lẽo của vũ trụ.

Sở Phong bị xúc động mạnh, đây đương nhiên là một bức họa không gì sánh được, nội tâm hắn có chút không bình tĩnh, bởi vì trong một trăm người mạnh nhất tinh cầu, mới có một người có bức họa như thế.

Thiên đồ đặc biệt của tộc Thiên Thần!

Vực ngoại, khi mọi người nhìn thấy một màn này, cũng thở dài một tiếng, không có gì bất ngờ, bởi vì rất nhiều người của tộc Thiên Thần cũng sẽ chọn văn chương tuyệt thế này mà bắt chước.

Thủy tổ tộc Cai, người sáng lập ra bức họa này, đã mang theo nó mà tung hoành trong vũ trụ, thiên hạ vô địch.

Có người nói, vị Thiên Thần kia đã chết, cũng có người nói vị lão Thiên Thần kia vẫn còn ở trên thế gian, nhưng cho dù nói như thế nào, đây cũng thật sự là một bộ thiên đồ không gì sánh được!

“Đã từng nghĩ đến tất cả mọi khả năng có thể xảy ra, lại chưa từng ngờ tới, ta thất bại ngay trận đầu, thật là một sự sỉ nhục mà!” Lời nói của La Ngật trầm thấp, càng nói về sau, thanh âm được nâng cao, đột nhiên ngẩng đầu lên, tia sáng màu vàng bao phủ toàn thân bắn tán loạn, đồng thời bức họa phía sau hắn cũng càng ngày càng chân thực.

Vũ trụ đổ nát, không ít tinh cầu, đều tự cắm vũ khí, chủng loại khác nhau, sát khí ngập trời.

“Bại ở trong tay ta, đã cảm thấy sỉ nhục? Nếu như có một ngày ta công phá tinh cầu này của các ngươi thì coi là cái gì, các ngươi không khỏi hơi quá kiêu ngạo và tự phụ rồi!” Lời nói của Sở Phong lạnh nhạt.

Lúc này, La Ngật cũng đang đang quan sát bức họa của Sở Phong, không nghi ngờ chút nào, đây là một tuyệt thế văn chương, cũng có thể được gọi là thiên đồ.

Nếu không làm sao có thể khiến hắn chịu thiệt thòi lớn!

Chẳng qua là hắn có chút ngây ra, thiên đồ của đối phương có chút mơ hồ, có thể thấy là có hơn mười đến trên trăm viên tinh cầu, cũng có thể trông thấy tinh không, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Rồi sau đó, hắn đột nhiên phát hiên ra gì đó, hít một ngụm khí lạnh, nói: “Ngươi... Thật sự là quá to gan, lại dám vẩy mực ra thế này lên bức họa!”

Trên thực tế, người ở vực ngoại cũng đều đang tò mò muốn chết, cũng muốn biết thiên đồ của Sở Phong là cái gì, bởi vì có thể cảm thấy được, bức họa của hắn không phải là chuyện nhỏ.

Chẳng qua là, trong mỗi lần hắn chiến đấu, thiên đồ đều như ẩn như hiện, cũng không rõ ràng.

Hiện tại cũng là như thế, chỉ có người ở gần mới có thể nhìn thấy, suy đoán ra đại khái.

“Nếu nói tuyệt thế văn chương, không phải là ngươi muốn phóng khoáng thì phóng khoáng, muốn vô địch thì vô địch, có chút đạo quả cũng không chịu nổi, vẫn là bản thân tự nằm xuống trước đi!” La Ngật cười lạnh nói.

Sự việc mà hắn nói là có rất nhiều thiên tài tuyệt đỉnh đều chết ở cảnh Tiêu Dao, cũng là bởi vì mưu đồ quá nhiều, hận không thể vẩy mực vẽ ra một bức họa duy nhất trong vũ trụ, nhưng mà bản thân lại không chịu nổi, đi tiêu diệt mình trước.

Ví dụ như có người dùng tinh lực làm giấy, lấy tinh thần làm màu vẽ, vẽ phác họa một ngày trọng đại, kết quả là tự đốt bản thân mà chết cháy.

Còn có người, xây dựng nên bức họa tiên nhân giáng thế, kết quả là mình bị giết chết!

Bình Luận (0)
Comment