Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quanh thân Tần Lạc Âm đều đang phát sáng, một bộ quần áo lộng lẫy rực rỡ, để cô ta giống như là Cửu Thiên Huyền Nữ hạ giới, thần thánh mà cường đại, đánh đâu thắng đó.
Cô ta huy quyền lần nữa, đường đường chính chính, quyền ý hùng vĩ, bộc phát ra ánh sáng bao phủ thiên địa, quả thực là thần cản giết thần, quá kinh khủng.
Sở Phong vận dụng Thiên Nhai Chỉ Xích, hoành không di động ra ngoài cách xa mấy chục dặm, né qua một kích này.
Răng rắc!
Khu vực bên ngoài núi Côn Lôn, vùng đất không có trận vực thủ hộ, một vài ngọn núi lớn nổ tung, giống như tận thế tiến đến.
Xoát một tiếng, Tần Lạc Âm đuổi tới, toàn thân cô ta đều là ánh sáng, xông thẳng tới chân trời, lúc này giống như là một cái nữ Võ Thần, mỹ lệ siêu phàm, đồng thời cường đại tuyệt luân, khó mà chống lại.
Sau khi xảy ra sự cố đó, cô ta không nhao nhao, không la hét, không nói lời nào, chỉ lấy chăm chú ra tay, muốn đánh chết Sở Phong.
"Sao thời gian còn chưa đến?" Sở Phong nhíu mày, hắn lau một tia máu ở khóe miệng, dù là dùng hết khả năng tránh né, nhưng vẫn bị thương.
Có chút quyền quang quá bàng bạc, đơn giản muốn che đậy thiên địa, quét trúng hắn, khiến cho hắn phải đón nhận lực lượng mạnh như là bị Hồng Hoang Thần Thú ủi trúng.
Giờ phút này, trong tinh không, các nơi sớm đã sôi trào.
Người xem phát sóng trực tiếp trên Nguyên Thú bình đài, càng là tranh cãi ngất trời.
"Thần Nữ trong tim ta, lại bị tên buôn người đó lợi dụng, tên đáng giết ngàn đao này!"
"Sao trước đó Lạc Âm tiên tử lại thất thủ, bị làm nhục như vậy, thật sự là không có thiên lý, chỉ hận không thể hóa thành Sở Ma Vương, thay vào đó, chịu đựng tất cả!"
"Ừm, Tần tiên tử thay đổi xu hướng suy tàn, bây giờ có ưu thế áp đảo, đây là muốn đồ ma!"
Các nơi cũng không thể bình tĩnh, trước mắt bao người, Tần Lạc Âm bị người hôn, hậu quả là khiến cho vũ trụ chấn động như là một cơn lốc cấp mười tám, kinh động các tộc, khắp nơi đều đang bàn tán sôi nổi.
Ngay cả một đám lão ma đầu đều hai tay ôm ngực, nhao nhao kêu la.
"Phung phí của trời, Sở tiểu tặc, ngươi quá vô sỉ, bất quá. . . Ngươi vẫn nên tranh thủ thời gian thêm chút sức đi, mau bắt cô ta lại, lần này chính là táng gia bại sản, ta cũng muốn cạnh tranh mua được Tần Lạc Âm!"
"Lần này, lão phu cũng rời núi, năm đó Đại Mộng Tịnh Thổtruy sát ta thật thê thảm, hôm nay sẽ chờ cạnh tranh mua đệ nhất truyền nhân của bọn họ!"
Nhưng mà, khiến cho bọn họ bất mãn chính là, Sở Phong đang tránh né, chạy trốn tới bên ngoài núi Côn Lôn, hiển nhiên rất khó chống đỡn nắm đấm vô địch của Tần Lạc Âm.
Giờ này khắc này, bên ngoài núi Côn Lôn trên Địa Cầu, cảnh đại chiến khiếp người.
Ngọn núi đang sụp đổ, sông lớn đang bị sấy khô, quanh người Tần Lạc Âm có ánh sáng thần thánh cuồn cuộn, trong lúc quần áo rực rỡ bay múa, cô ta dễ như trở bàn tay, không gì có thể đỡ.
Sống lớn cuồn cuộn đều bị sấy khô bởi ánh sáng từ nắm đấm của cô ta, hồ nước đều đang biến mất, dãy núi không ngừng đứt đoạn.
Cô ta bây giờ giống như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ giới, Võ Thần phụ thể, lăng không mà đi, truy sát Sở Phong, đây chính thực lực chân chính và phong cách vô địch của một trong mười cao thủ trẻ tuổi trong vũ trụ.
Trên thực tế, thực lực của cô ta có thể xếp vào trong thứ tư, thứ năm trong thế hệ cao thủ trẻ tuổi trong vũ trụ, bị ngoại giới đánh giá thấp!
Bây giờ, dù là thân thể cô ta có tổn thương, cũng đang quét ngang vùng đất phía tây, ánh sáng thần thánh cuồn cuộn, áp chế đối thủ.
Sở Phong máu me đầy người, thân thể bị thương nặng, đối với những người khác, hắn có thể vượt qua cảnh giới đại chiến, nhưng là quyết đấu với thiên tài tuyệt đỉnh trong vũ trụ, hắn không còn loại ưu thế đó!
Phốc!
Hắn đang ho ra máu, thân thể kém chút bị đập gãy thành hai đoạn, đây là kết quả hắn không ngừng tránh né mũi nhọn, không ngừng chạy trốn, nếu chính diện quyết đấu, hậu quả không cần suy nghĩ nhiều.
Hắn ánh mắt lăng lệ, giống như là lưỡi đao, trong lòng thầm than, đây chính là do tin tức không đúng mà ra, đối phương đã từng điều tra, hiểu rõ tình huống của hắn, còn hắn thì chỉ khi bắt đầu chiến đấu mới biết rõ cảnh giới chân thực của đối phương.
Nói là công bằng quyết chiến, thế nhưng là trên cảnh giới đều có chênh lệch rất lớn, thế thì còn đánh như thế nào?
Hiển nhiên, Đại Mộng Tịnh Thổ là muốn hắn chết, có lẽ Tần Lạc Âm chấp hành mệnh lệnh không chỉ có đến từ đạo thống đó, còn có Thiên Thần tộc, U Minh tộc, Tây Lâm tộc vân vân, nhận ủy thác của bọn họ.
Đúng như là Sở Phong suy đoán, một đám Thánh Nhân đang tề tụ ở vực ngoại, đều là đến từ những tộc đàn đó, khí tức khủng bố, lúc này đều đang nhìn xuống, đều đang quan sát trận chiến này.
"Muốn giết ta? Không có khả năng! Hôm nay phản bắt ngươi!" Sở Phong đôi mắt lạnh lẽo, nhìn lên trên trời cao một cái, lại liếc mắt nhìn Tần Lạc Âm, hắn lần nữa bỏ trốn.
Ầm!
Đột nhiên, thân thể Tần Lạc Âm run lên, ánh sáng toàn thân đang bất ổn, cô ta lại không đuổi theo.
Sở Phong quay đầu, lập tức không chạy trốn nữa, hắn cười lạnh nói nói: "Cuối cùng cũng tới giờ phút này!"
Sau đó, hắn phun ra một ngụm máu bầm, lẩm bẩm: "Ta nói tại sao lại đau như vậy, Tần tiểu nữu, vậy mà dám cắn nát đầu lưỡi của ta, quá độc ác, ta phải trả thù!"
"Ngươi. . ."
Cái gì? Bị cắn đầu lưỡi, một đám người đi theo sau đều lảo đảo một cái, suýt nữa kêu lên sợ hãi, có vài người nổ giận đùng đùng, một số thanh niên thì đỏ ngầu cả mắt.
Nhưng mà, chính chủ lại không phát hiện, vẫn đang đắc chí nói: "Tần Lạc Âm, người đời gọi người là tiên tử, nhưng mà ngươi lại hoàn toàn ko có chút ý vị tiên gia nào, hạ miệng quá độc ác, cắn nát đầu lưỡi của ta."
"Phốc!"
Phía sau, rốt cục có người không chịu đựng nổi, trong miệng mũi phun ra khói trắng0, quát to một tiếng, muốn thay trời hành đạo, hiệu triệu đám người với tiến lên đi diệt Sở Phong.
Oanh!
Đại Hắc Ngưu, Lão Lư, Đông Bắc Hổ, Hoàng Ngưu, Âu Dương lái chiếc thuyền lớn đã mục nát, tuyệt không mập mờ, trực tiếp đụng vào, giao thủ với đám người đó, lập tức tiếng kêu thảm vang trời.
"Sở Phong, vô sỉ ma đầu, ngươi lăn tới đây cho ta!" Lúc này, rốt cuộc Tần Lạc Âm không thể giữ vũng phong thái nữ thần, quát lớn một tiếng, bộ ngực cao vút chập trùng, hơi thở dồn dập.
Sở Phong không phục, phản bác: "Ai vô sỉ? Ngươi phải biết, mặc dù ta cắn người, nhưng ta tuyệt đối không có cắn nát đầu lưỡi của ngươi, còn ngươi thì sao, ngươi là con chó sao?"
Mẹ nó!
Không thể nhịn, hắn vừa nói xong, Tần Lạc Âm đều muốn thổ huyết.
Mà bình dấm chua Từ Thành Tiên sắc mặt tái xanh, phía sau Ánh Vô Địch, Phật Tử cũng đều lắc đầu than nhẹ.
Trong tinh không, vô số người đang chăm chú, lúc này tất cả đều vỡ tổ.
"Sở ma đầu, ta nguyện ý chịu cắn thay cho ngươi, đầu lưỡi gãy mất thì sao, cùng lắm thì cà lăm thôi!"
"Ái chà chà, tiểu tặc này quá thiếu đạo đức, được tiện nghi còn khoe mẽ, đây là cố tình muốn chọc giận chết chúng ta sao? Xem ra Tần tiên tử cũng tức gần chết, từ Tiên giới trích lạc đến nhân gian."