Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Dừng tay!" Vạn Tinh Thể Từ Thành Tiên quát, sắc mặt tái xanh, quanh thân tinh quang sáng chói, hắn ta trực tiếp xuất thủ.
"Oanh!"
Bọn Đại Hắc Ngưu nghênh đón, thuyền lớn mục nát bộc phát ô quang, va chạm với Vạn Tinh Thể.
Đồng thời, Hoàng Ngưu, Âu Dương Phong cũng đang ngâm tụng cổ chú khó hiểu, triệu hoán những thuyền lớn khác của núi Bất Diệt, bọn nó biết, đại chiến sắp tới.
"Mặt nạ ngũ sắc của Tần tiên tử bị tháo xuống, bị người đó thấy được, trời ạ, tại sao có thể như vậy, hình dạng của Tần tiên tử bị người đó thấy được!"
Một đám người đang kêu to đồng thời, còn có rất nhiều người đang rên rỉ, giống như là vô cùng phẫn uất, không cam tâm, mang theo oán khí rất lớn.
Sở Phong không hiểu, không biết vì sao bọn họ lại có oán niệm lớn như vậy.
Hắn mang theo Tần Lạc Âm, sau khi để lộ mặt nạ của của cô ta, đúng là bị dung nhan tuyệt thế của cô ta hấp dẫn, tinh thần hoảng hốt mất một lúc.
Nhưng mà, hắn không chỉ một lần nhìn thấy hình dáng của mỹ nữ đệ nhất dưới trời sao ngày xưa, Yêu Yêu, đã có chút sức miễn dịch với những mỹ nhân tuyệt đại như vậy.
Huống hồ, Sở Phong vẫn cho rằng, cái gọi là tuyệt sắc có thể chi phối tâm thần của người khác, đó hoàn toàn là nói hươu nói vượn, ít nhất là với tâm trí cứng cỏi của hắn, sẽ không bị dao động.
Trừ phi là đối phương vận dụng tinh thần lực dụ hoặc, mà đó đã là vận dụng năng lượng.
Cho nên, bây giờ mặc dù hắn sợ hãi thán phục với dung mạo tuyệt đẹp của đối phương, nhưng là tương đối tỉnh táo, nhìn xem cô gái giống như từ trong bức họa đi ra này, hắn không hiểu nói: "Để lộ mặt nạ của ngươi, giống như có lợi ích cực kỳ lớn? Bằng không, sao bọn họ lại có phản ứng lớn như vậy?”
Lúc này, trong đôi mắt tím to như bảo thạch của Tần Lạc Âm bắn ra ánh sáng gai ngươi, rất sáng, giống như là muốn giết người, trên da thịt tinh tế tỉ mỉ trắng như tuyết, như là dương chi ngọc thạch bởi vì tâm tình chập chờn kịch liệt với các loại xấu hổ giận dữ, đã sớm đỏ ửng, cô ta cắn hàm răng, nói: "Ngươi sẽ lập tức chết đi!"
Sở Phong cảnh giác, một tay nắm lấy cái cổ trắng ngần của cô ta, một tay xốc lên mặt nạ, tùy thời chuẩn bị hạ sát thủ, kết thúc tính mạng của cô ta.
"Tần Lạc Âm tiên tử, ba năm trước đây đeo lên mặt nạ ngũ sắc, đã từng thề, sau đó người đầu tiên lấy xuống mặt nạ của cô ta thì cô ta sẽ gã cho người đó. Nhưng là hôm nay, ta muốn thổ huyết, Sở ma đầu đáng xấu hổ, ngươi là dùng sức mạnh, các huynh đệ, đã tới lúc đồ ma.”
"Đúng đó, quyền để lộ mặt nạ của cô ta là muốn chờ đến khi Đại Mộng Tịnh Thổ cử hành thịnh hội cho tất cả cường giả trong vũ trụ, lần này không tính, chém rụng Sở ma đầu!"
Bên ngoài núi Côn Lôn, một đám người đang kêu to.
Trong tinh không, các đại đạo thống cũng không biết có bao nhiêu cường giả tuổi trẻ đang đau lòng, đều là người hâm mộ của Tần Lạc Âm, thấy cảnh này cũng không nhịn nổi, phẫn uất.
Rốt cuộc Sở Phong đã hiểu được chuyện gì xảy ra, đứng tại chỗ nở nụ cười nói: "Nói như vậy, ngươi phải gả cho ta chứ? Vô duyên vô cớ lại có thêm một người vợ, thật là khiến người ta đau đầu."
Tần Lạc Âm thẹn quá hoá giận, cái trán trắng muốt xuất hiện một sợi hắc khí, ánh mắt của cô ta mang theo ánh sáng tiếm, vốn đã rất long lanh, trong veo như nước, bây giờ thì tràn đầy ánh sáng cừu thị, không thèm coi Sở Phong ra gì, nói: "Tên thổ dân như người sao, nằm mơ!"
Mặt Sở Phong lập tức tối lại, hắn ghét nhất người khác mở miệng một tiếng thổ dân ngậm miệng một tiếng thổ dân, trực tiếp nắm nắm gương mặt óng ánh của cô ta, không ngừng lôi kéo.
"Một cái nha đầu thích nằm mơ ban ngày, đều trở thành tù binh của ta, biến thành tù nhân, còn có cảm giác ưu việt gì chứ?"
Tần Lạc Âm cũng biết, nói như vậy sẽ chọc giận đối phương, thế nhưng là, cô ta lo sợ đối phương hèn hạ vô sỉ hạ lưu, động tay động chân với cô ta, còn không bằng chế nhạo như thế này, chọc giận đối phương cho thỏa đáng.
Giờ khắc này, cô ta quay mặt qua một bên, không nhìn Sở Phong.
Nhưng mà, tay của Sở Phong cũng không khách khí, nắm mặt cô ta, giống như là nhào bộ mì, kéo mì sợi, khiến cho gương mặt đẹp của vị nữ thần trong tim vô số thanh niên trong vũ trụ đều biến hình.
Tất cả mọi người ngạc nhiên, cái này. . . Chưa từng có nhìn thấy ai dám càn rỡ với Tần Lạc Âm như thế, đây là xem mặt của cô ta như là bùn sao? Tùy ý nhào nặn, không ngừng biến hình.
"Sở Phong, ta muốn giết ngươi!" Tần Lạc Âm thét lên, muốn giữ vững tỉnh táo, phải không thèm nhìn và khinh thường Sở Phong, đã không làm được.
"Nữ thổ dân của Đại Mộng Tịnh Thổ, ngươi đang nói cái gì? Ngươi chỉ là nữ tù binh của ta, tốt nhất thành thật một chút cho ta." Lần này Sở Phong buông tha cho mặt của cô ta, quay qua nắm chiếc mũi cao tinh xảo của cô ta, kéo dài ra ngoài.
Trên Internet Tinh Tế, như là bị một quả bom oanh tạc, hoàn toàn đại loạn.
"Sở ma đầu này, thật sự là cố tình làm bậy, không có gì không dám làm, Tần tiên tử đáng thương rơi vào trong tay của hắn, quá đáng thương."
"Sở tiểu tử, ngươi còn là đàn ông sao, cũng không biết thương hương tiếc ngọc gì cả, lão phu xấu hổ khi làm bạn với ngươi!" Có đại hoa tặc ngửa mặt lên trời kêu lên, đồng thời bổ sung: "Ma đầu dừng tay, để lão phu đến!"
Cũng có người khen hay, đều là những nữ tính tiến hóa giả của thế lực đối địch với Đại Mộng Tịnh Thổ, nói: "Quá tốt rồi, tiên tử cái gì chứ, nên bị đánh cái mông, nếu có thể vẽ tranh lên trên mặt của cô ta thì càng tốt hơn."
Đương nhiên, càng nhiều hơn chính là các thanh niên nhiệt huyết, là người hâm mộ của Tần Lạc Âm, lúc này đều vô cùng thống hận Sở Phong, chỉ hận không thể lập tức giết tới trên Địa Cầu.
"Cho dù là hắn là người lấy mặt nạ ngũ sắc của Tần tiên tử xuống, cũng không thể nào gả cho tên ma đầu này, sẽ giết hắn."
Địa Cầu, bên ngoài dãy núi Côn Lôn.
Tần Lạc Âm xấu hổ giận dữ muốn chết, mũi ngọc tinh xảo bị lôi kéo đỏ bừng, đây quả thực là. . . sỉ nhục không thể tưởng tượng, cô ta cực hận Sở Phong, đây là làm nhục nghiêm trọng nhất mà cô ta chưa bao giờ trải qua.
Cái mũi của một cô gái, lại bị người nắm chặt như thế, rất quá đáng.
"Ta với ngươi không đội trời chung!" Lời nói mang theo giọng mũi nồng đậm, thật sự là xấu hổ đến cực hạn, cái gọi là một trong những nữ thần nổi danh nhất ở dưới trời sao, bây giờ hoàn toàn muốn hỏng mất, loại trải nghiệm này thật đáng sợ.
"Ngươi cũng nói, ai là người đầu tiên gỡ xuống mặt nạ của ngươi thì ngươi sẽ lấy người đó, đến lúc đó ngươi đừng có khóc la đòi gả cho ta!" Sở Phong không hề lo lắng nói, sau đó lại nghi ngờ hỏi: "Người đã mang cái mặt nạ này suốt ba năm, bình thường có rửa mặt hay không? Để cho ta xem một chút."
Sau đó, hắn hết xoa rồi lại vò.