Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1199 - Chương 1213: Huyết Tẩy Núi Côn Lôn (1)

Thánh Khư Chương 1213: Huyết tẩy núi Côn Lôn (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Không ít người đi theo phía sau Vạn Tinh Thể, cùng phụ họa nói: "Tần tiên tử chết rồi, chúng ta báo thù cho cô ta, huyết tẩy bọn thổ dân này, một cái cũng không được lưu!"

Khi còn sống Tần Lạc Âm có rất nhiều tùy tùng, bây giờ một đám người đỏ hồng mắt, tuyên bố muốn đại khai sát giới, giết sạch thổ dân nơi này, chôn cùng với cô ta.

Đông Bắc Hổ quát: "Báo ông nội ngươi, một đám hàng lâm giả ghê tởm, không giữ chữ tín, mỗi lần đều thua không nổi, luôn luôn có Thánh Nhân tự mình hạ trận, các ngươi thật xấu xa, nạp mạng đi!"

Hổ khiếu sơn lâm, đinh tai nhức óc.

Bọn nó có lực lượng, bởi vì mười chiếc thuyền lớn bất tử, trên mỗi một chiếc đều có hàng ngàn sinh vật bất tử, thân tàu có thể ngưng tụ năng lượng của tất cả mọi người trên đó, bộc phát ô quang, bắn ra ngoài.

Cái này khá là khủng bố!

Vực ngoại có ít người quá tự tin, cao ngạo đã quen, kêu gào: "Đồ sát, không cần thả bọn nó thoát, tất cả đều giết sạch!"

Oanh!

Sau một khắc, những người này cảm nhận được cái gì gọi là hối hận, thuyền lớn toàn thân đen nhánh bốc lên mùi hư thối, mỗi một chiếc đều ngưng tụ năng lượng của hai ba ngàn sinh vật bất tử, đánh tới phía trước, đánh cho sơn băng địa liệt, sông lớn sấy khô, hồ nước biến mất.

"A. . ."

Vô số người hóa thành huyết vụ, vùng đất này đỏ thẫm một mảnh, rất nhiều người kêu thảm.

Mười chiếc thuyền lớn cùng nhau tiến tới, cùng nhau bộc phát ô quang oanh sát về phía trước, thật sự là thiên diêu địa động, dễ như trở bàn tay, còn khủng bố hơn cả khi Thần Tử, Thánh Nữ của các tộc xuất thủ.

Ầm!

Cho dù là Vạn Tinh Thể, sau khi bị một tia ô quang đánh trúng, cũng là quái khiếu một tiếng, tóc tai bù xù bay rớt ra ngoài, trên người có tinh quang dâng trào, hắn ta vô cùng e dè.

"Be be be be. . . không phải các ngươi muốn đồ sát sao, đến đi, xem ai giết chết ai, be be be be, cùng lên đi!" Lão Lư kêu to.

Oanh!

Mười chiếc thuyền lớn lao xuống, ô quang tăng vọt, giống như là có mười con Kim Ô hoành không, nhưng chiếu rọi khắp nơi không phải màu ánh sáng thần thánh màu vàng, mà là ô quang, phô thiên cái địa, đốt cháy đại địa.

"A a a. . . Trốn mau!"

Ai cũng chịu không được, dù là có hâm mộ Tần Lạc Âm như thế nào, có hảo cảm đối với cô ta, nhưng cũng không quan trọng bằng tính mạng của bản thân, một đám người đều bị đán cho phải đào vong.

Vô số máu tươi tung tóe tóe lên, từng đám sương máu xuất hiện, tử thương vô số.

Phía sau, mọi người trợn mắt hốc mồm, đã nói là đại đồ sát đây, muốn huyết tẩy thổ dân của Địa Cầu, làm sao lại ngược lại? Đúng là đồ sát, nhưng người bị đồ sát lại là các sinh linh tới từ vực ngoại.

Ngay cả Ánh Vô Địch, Đạo Tử, Phật Tử, truyền nhân mạnh nhất của Thiên Thần tộc La Phù, thái tử của Thủy Ma tộc Nguyên Thế Thành, công tử Bất Tử Tằm cũng cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.

Theo bọn họ nghĩ, một khi Sở Phong thất bại, đối với tiến hóa giả trên Địa Cầu mà nói, đó là một đả kích nghiêm trọng, có thể sẽ trở thành năm bè bảy mảng, bị người đồ sát sạch sẽ.

Thế nhưng là, tình hình chiến đấu ở núi Côn Lôn này lại nghiêng về một bên, lại là những sinh linh bản thổ đó đang đồ sát cường giả của vực ngoại.

"Sở Phong, ta muốn báo thù cho ngươi, đem bọn họ giết sạch sành sanh!" Hoàng Ngưu đỏ ngầu cả mắt, nhìn rất non nớt, gương mặt non nớt mà xinh đẹp, sợi tóc màu vàng óng loạn vũ, khống chế Bất Tử Phi Thuyền đại chiến, truy sát hàng lâm giả tới từ vực ngoại.

Âu Dương Phong lẩm bẩm: "Rốt cuộc ta cũng hiểu được thí luyện của núi Bất Diệt là cái gì, đúng là như vậy, khai chiến với vực ngoại, giết sạch, giết sạch, toàn bộ giết sạch!"

"Huynh đệ, chúng ta báo thù cho ngươi!" Đại Hắc Ngưu quát.

Oanh! Oanh! Oanh!

Trên Bất Tử Phi Thuyền, từng đạo ô quang liên tiếp nhau bay ra, vô số đám sương máu xuất hiện, rất nhiều cường giả đến từ vực ngoại chết thảm, máu tươi nhuộm đỏ dãy núi này.

Lúc này, trong tinh không, các tộc đều đang quan sát trận chiến này thông qua phát sóng trực tiếp, tất cả đều trợn mắt hốc mồm.

Sau khi Sở Phong biến mất, tất cả mọi người cảm thấy, tiến hóa giả trên Địa Cầu sẽ bị huyết tẩy, kết quả lại tương phản lớn như vậy.

"Vậy hẳn là là người của Đại Lực Ngưu Ma tộc, quả nhiên trượng nghĩa, dám đối mặt với địch thủ khắp thiên hạ."

"Con lừa đó là nhà nào, sao lại vừa khống chế thuyền lớn chiến đấu vừa mở miệng mắn người chứ, cái miệng này cũng quá thiếu ăn đòn, bắt được người nào thì kêu người đó là con trai, thật tổn hại."

"Con cóc đó cũng quá lợi hại, cũng có tư chất của Thần Thú!"

Trên Nguyên Thú bình đài sôi trào, cũng không phải là tất cả mọi người đều là người ủng hộ của Tần Lạc Âm, có một bộ phận người nhìn thấy huyết tẩy như thế nào thì mở miệng khen hay.

"Đáng tiếc Sở ma đầu lại chết đi như vậy, nếu không, có thể tranh bá với tất cả thiên kiêu trẻ tuổi trong vũ trụ, có tư chất vô địch!"

Kết quả sau cùng là, bên ngoài núi Côn Lôn, một đám sinh linh tới từ vực ngoại chạy tán loạn, đơn giản muốn kêu cha gọi mẹ.

"Quỳ xuống đất đầu hàng không giết!" Đông Bắc Hổ gào thét.

Thật là có người bị giết tới sợ mất mật, ném bí bảo đi, nằm ở trên đất, có thể nói mặt mũi mất sạch.

Nhưng mà, Đại Hắc Ngưu khống chế chiến thuyền nghiền ép tới, không chút do dự, trực tiếp tiêu diệt, ô quang quét ra đi, huyết nhục văng tung tóe.

"Đây đều là tù binh, có thể đổi tiền vũ trụ, ở trong đó tiến hóa giả bình thường của vực ngoại, cũng có Thần Tử, Thánh Nữ, rất đáng tiền!" Lão Lư nhắc nhở.

"Hôm nay không cần biến hắn ta là ai, không có cửa đâu, huynh đệ của ta chết rồi, giết chết toàn bộ bọn họ!" Hai con trâu đều đỏ hồng mắt quát.

"Đúng, không có cửa đâu, hôm nay giết hết bọn họ, be be be be, các ngươi đều đi chết đi!"

Bên ngoài núi Côn Lôn đại loạn, ngay cả một đám đại cao thủ mà Vạn Tinh Thể mang tới đều bị oanh sát gà bay chó chạy, tử thương thảm trọng, Từ Thành Tiên cũng bại lui.

"Vô Lượng Thiên Tôn, lỗ mũi trâu, chạy đi đâu!" Đông Bắc Hổ giết mắt đỏ, đứng đó kêu to, bởi vì nó thấy được đám người Đạo Tử tiên phong đạo cốt.

Lão Lư nhìn thấy mấy người Phật Tử, Hộ Pháp Kim Cương, cũng kêu lên: "Con lừa trọc, trốn chỗ nào! Lư gia ở đây, tới nhận lấy cái chết! Be be be be be!"

Đám người ở vực ngoại nghe xong im lặng nhìn nhau.

Nơi này triệt để loạn.

Mấy người Ánh Vô Địch, Đạo Tử, Phật Tử quả quyết rời đi, không muốn dính vào.

Vực ngoại, các Thánh Nhân của Đại Mộng Tịnh Thổ, Linh tộc, Thiên Thần tộc, Tây Lâm tộc, U Minh tộc vân vân cũng sắc mặt âm trầm, bây giờ bọn họ không cách nào xuất thủ, mỗi người đều bỏ ra đại giới, sắc mặt có chút tái nhợt, tế đàn thần bí cách đó không xa đã sớm nổ tung, bọn họ gặp phải phản phệ.

Nhìn thấy ở núi Côn Lôn gà bay chó chạy, đám người bọn họ đều không còn lời gì để nói, lại là tình huống nghiêng về phía thổ dân của Địa Cầu, đang đồ sát người vực ngoại, khiến cho bọn họ tức giận.

Bình Luận (0)
Comment