Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 121 - Chương 120: Bất Tử (1)

Thánh Khư Chương 120: Bất tử (1)

Con rắn trắng nhìn xuống đám dị nhân bên dưới.

Nó quá thô to, đường kính chắc phải từ hai mét trở lên, cuộn thành một ngọn núi tuyết trắng, cảnh tượng quá kinh khủng.

Bên trong khu rừng, mùi máu rất nặng, có không ít dị nhân bị giết chết, có người thì bị mãnh thú cắn đứt cơ thể, có người thì bị hung cầm cào cấu, chết rất thảm.

Trên mặt đất cũng có rất nhiều thi thể dị thú, bao gồm đầu lĩnh của bọn chúng, ví dụ như con lợn rừng còn to hơn cả xe bọc thép kia, còn có con khỉ lông vàng nữa.

Chỉ trong chốc lát, bên phía dị nhân ít nhất đã chết mất tám trăm người, còn dị thú chết chưa đến trăm con, chênh lệch quá xa.

Hiện tại rắn trắng đã trở về, dị nhân bên này gần như tuyệt vọng.

Sở Phong đang lo lắng. Hoàng Ngưu đã bị con trâu đen mang đi, bản thân hắn sẽ như thế nào đây? Có thể an toàn thoát đi không? Hắn không dám nghĩ thêm nữa.

Một con rắn trắng khổng lồ như vậy, có lẽ đã sống hơn nghìn năm, rốt cuộc mạnh bao nhiêu không ai có thể biết. Con trâu đen kia cũng không phải là đối thủ của nó.

“Vua của núi Thái Hành Sơn, chúng tôi không có ý mạo phạm, không biết nơi này là lãnh địa của ngài, xin ngài rộng lượng tha thứ cho chúng tôi.”

Lâm Nặc Y lên tiếng, hai chân thon dài thẳng tắp, nhẹ nhàng cất bước trong khu rừng, đi thẳng về phía trước, đối diện với con rắn trắng.

Bình thường cô rất lạnh lùng nhưng bây giờ lại vô cùng nhu hòa, khẽ nở nụ cười, gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy vẻ xán lạn, khiến rất nhiều dị nhân phải hoảng hốt.

Con rắn trắng cúi người nhìn cô, con ngươi vẫn lạnh lùng như cũ.

Đám dị nhân giật mình. Trước mặt cái thứ đáng sợ như vậy, Lâm Nặc Y lại quyết đoán như thế, dám bước lên đối thoại với con rắn trắng, thật sự không tầm thường.

Gió thổi qua, mái tóc dài của cô bay lên, gương mặt tinh xảo mang theo vẻ thành khẩn, ánh mắt bình thản, không hề sợ hãi.

Chỉ là lúc này cô có vẻ hơi đơn độc.

Cô vốn cao một mét bảy, độ gầy vừa đủ, nhưng đứng với rắn trắng khổng lồ, cô thật sự quá nhỏ bé.

“Vua của núi Thái Hành Sơn, xin ngài hãy tha thứ cho sự lỗ mãng của chúng tôi...” Khương Lạc Thần cũng nhẹ nhàng lên tiếng, muốn bồi thường cho con rắn trắng.

Trong thời khắc căng thẳng như vậy, nữ thần quốc dân lại có được dũng khí lớn như thế, khiến rất nhiều nam dị nhân phải hổ thẹn.

Cuối cùng, lại là hai cô gái tiến lên.

Xì xì...

Con rắn xanh thật lớn xuất hiện, thè lưỡi, theo gió mà đến. Nó bị mất một nửa cơ thể, mang theo sự cừu hận, nhìn chằm chằm Kim Cương, đồng thời cũng tìm kiếm Sở Phong.

Con rắn trắng thấy nó thảm như vậy, con ngươi to như chậu nước lập tức lạnh lại, liếc nhìn tất cả dị nhân.

Mọi người tê cả da đầu, biết chuyện lớn đã xảy xa. Sát ý con rắn trắng đang tăng lên. Rất nhiều người có cảm giác như bị đóng băng, cơ thể trở nên cứng ngắc.

Con rắn xanh vẫn xì xì, giống như đang thông báo tình huống.

“Với tính cách của nhân loại các ngươi, ắt hẳn sớm muộn cũng sẽ ra tay với dị thú núi Thái Hành Sơn. Vậy chi bằng để ta giết sạch các ngươi luôn cho gọn.”

Con rắn trắng lên tiếng, giọng nói rất êm nhưng cũng rất lạnh, truyền vang khắp ngọn núi. Nó đã quyết định ra tay.

Hiển nhiên, trận chiến này là không thể tránh khỏi. Nó đã sớm có dự định. Vì luyện binh, nó đã quan sát con người rất lâu rồi.

Oành.

Thân rắn khổng lồ chuyển động. Nó lao xuống, tốc độ nhanh hơn cả âm thanh, mang theo khí tức kinh khủng, giống như một con sông lớn màu bạc rủ xuống.

Lâm Nặc Y và Khương Lạc Thần phản ứng rất nhanh. Mặc dù dáng người cả hai nhỏ gầy nhưng hành động lại vô cùng mạnh mẽ, vạch ra quỹ tích thật đẹp, xoay người phóng ra hai bên.

Oành.

Cơ thể khổng lồ của rắn trắng rơi xuống. Hơn mười người mất mạng. Chỉ một lần tấn công, đã có thương vong đáng sợ.

Cơ thể của nó còn cứng hơn sắt, đập xuống như vậy, ai có thể chịu được?

Dị thú nơm nớp lo sợ, điên cuồng rút lui, chỉ để con rắn trắng ở lại chiến trường.

Ầm ầm.

Con rắn trắng di chuyển, cơ thể to lớn cuốn qua. Đây quả thật giống như một trận đại nạn, cả vùng núi như nổ tung, thân rắn trắng như tuyết quét ngang tất cả mọi thứ mà nó đi qua.

Những tảng đá và ngọn đồi sụp đổ, vô số cây cổ thụ bị bẻ gãy.

Quả thực giống như tận thế.

“A...”

Liên tục có những tiếng thét khủng khiếp tràn ra, ít nhất đã có hơn trăm người mất mạng chỉ trong khoảnh khắc.

Một số dị nhân có thể bay trên trời, lần lượt giương cánh bay lên cao. Kết quả, con rắn trắng há miệng phun ra một luồn ánh sáng trắng. Đám người này bị xé toạc, nhanh chóng mất mạng.

“Liều mạng thôi.” Có người gầm thét, bởi vì bọn họ vốn không thể nào chạy thoát.

Những người có thể còn sống tất nhiên đều là bất phàm. Có một dị nhân hóa thành người khổng lồ lửa nhào về phía trước, biến núi đá thành dung nham. Đây quả thật là một cao thủ.

Nhưng thật đáng tiếc, con rắn trắng chỉ bật lên một chút đã đóng băng hắn ta, sau đó khiến hắn ta nổ tung ngay tại chỗ.

“Cố gắng chịu đựng. Đệ tử Thích Ca đúng lúc đang ở gần đây, sắp đến rồi.” Ông cụ bên phía Bồ Đề Cơ Nhân quát lớn. Ông đã dùng hết sức mạnh để đối kháng rắn trắng.

Tất cả mọi người kinh hãi. Chiến lực của ông cụ này thật đáng sợ, hai tay kết ấn Sư Tử, quyền phong kinh khủng, phát ra âm thanh sư tử hống.

Có thể nhìn thấy, núi đá chung quanh ông đang sụp đổ.

Ông là một cao thủ không thua kém gì Kim Cương và Thiên Thần Cánh Bạc, có thể sánh vai với tứ đại dị nhân trên đỉnh Kim Tự Tháp.

Ầm ầm ầm.

Ông kết sư tử ấn, liên tiếp đánh vào người con rắn trắng, đủ để đánh vỡ tảng đá mấy vạn cân, nhưng bây giờ lại không có bất kỳ tác dụng nào.

Con rắn trắng cúi đầu nhìn ông, thân rắn quét qua, phịch một tiếng, ông cụ bay ra ngoài, sau đó đâm vào vách núi đá, miệng toàn máu.

“Lão tử liều mạng với ngươi.”

Kim Cương gào thét. Ngay cả lời này cũng có thể nói ra, đủ để thấy hắn ta đã giết đỏ cả mắt. Hắn ta không cầm theo Phật đao mà là một thanh Hàng Ma Xử.

Cây chùy này không lớn, chỉ dài một thước, giống như các dụng cụ được thờ cúng trong miếu thờ, không giống binh khí chút nào.

Nhưng bây giờ thanh chày lại phát sáng, dần dần trở nên rực rỡ óng ánh hơn. Oành một tiếng, đánh tới giữa không trung phát ra tiếng nổ kinh người.

Oành.

Khi chiếc chày được nện vào người con rắn trắng, tia lửa bắn tung tóe, nhưng cũng chỉ khiến cơ thể của nó run lên, chẳng thể khiến nó bị trầy da hay chảy máu.

Con rắn trắng lại động, cơ thể khổng lồ nghiền ép Kim Cương, suýt chút nữa hắn ta đã bị nó cuốn lấy, cảnh tượng quá kinh khủng.

Cuối cùng, Kim Cương tránh thoát được khỏi thân rắn, miệng đầy máu, ngoài thân óng ánh như hoàng ngọc, ánh sáng lưu động.

Hắn ta có được cơ thể bất hoại. Đây chính là năng lực thần bí của hắn ta. Nếu không phải như vậy, thì khi bị rắn trắng va chạm mấy lần, có lẽ đã sớm trở thành thịt muối, chứ đâu thể sống đến tận bây giờ.

Con rắn trắng lạnh lùng vô tình, cơ thể to lớn quét ngang vùng núi. Đây quả thật là diệt thế, mặt đất sụp xuống, cơ thể màu bạc đi qua nơi nào, nơi đó không gì là không phá được.

Tảng đá mười mấy vạn cân cũng phải nổ tung. Một ngọn núi gần đó cũng bị san bằng.

Cứ qua một lần càn quét, tối thiếu phải có hơn một ngàn dị nhân chết oan, căn bản không phải là đối thủ của con rắn trắng.

Sở Phong dựa vào trực giác nhạy bén của mình, mấy lần tránh thoát được nguy cơ. Hắn cũng không tùy tiện ra tay.

Bình Luận (0)
Comment