Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 120 - Chương 119: Tuyệt Cảnh (2)

Thánh Khư Chương 119: Tuyệt cảnh (2)

Máu tươi văng lên, hắn ta dũng mãnh vô cùng, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, chỉ trong khoảnh khắc đã chém giết năm sáu con dị thú.

Nhưng mà, phiền toái đã buông xuống, con rắn xanh to như cái thùng kia lại xuất hiện, nó ngồi lên làn gió mà đi, tất cả cỏ cây đều dập nát.

Nơi nó đi qua, rất nhiều dị nhân bị siết chết, tư thế chết vô cùng thê thảm, chỉ cần bị nó quấn trúng thì xương cốt cả người đều đứt từng khúc, lực siết của nó quá mạnh.

Đừng nói là con người, cho dù là một con voi trưởng thành cũng dễ dàng bị siết chết.

Coong!

Kim Cương đối địch với nó, để lại vài đường vết thương trên người nó, máu rắn văng lên, nhưng vẫn chưa thể chặt đứt thân thể nó, mà ngược lại còn bị nó quất trúng một cái.

Nếu không phải thân thể hắn vô cùng cứng cỏi, khẳng định đã bị mất mạng, không lâu trước đó cả một chiếc trực thăng cũng bị con rắn xanh này quất gãy.

Hai bên đánh xáp lá cà, kịch liệt ẩu đả.

Bên kia, Thiên Thần Cánh Bạc cũng ra tay, tuy bị thương, nhưng chiến lực vẫn khủng bố như trước, y mở hai cánh ra, cứ như thiên đao không gì phá nổi, chém hết mấy con dị thú trước sau thành hai khúc.

Máu tươi nhuộm đỏ cả núi rừng.

Sĩ khí phe dị nhân tăng cao, giết hô giết rung trời, phá vây ra ngoài Bạch Xà Lĩnh.

Nhưng mà, Thiên Thần Cánh Bạc cũng nhanh chóng gặp phải phiền toái, một con khỉ lao về phía y, thoạt nhìn nó không cao quá một mét, nhưng da lông cả người sáng lên ánh kim, đao kiếm không đả thương được nó.

Đôi cánh bạc của y và móng vuốt của con khỉ đụng vào nhau, tia lửa văng ra tung tóe, không thể nào cắt đứt được người nó.

Nhất là tốc độ của con khỉ quá nhanh, di chuyển liên tục, cứ như một tia chớp màu vàng.

Thiên Thần Cánh Bạc đối đầu với nó, cuối cùng đầu vai của y bị con khỉ chộp trúng, máu tươi văng ra, bị thương nặng, nhưng y cũng nhân cơ hội này mà cắt đứt cổ họng con khỉ vàng.

Ầm!

Con khỉ bị mất mạng, ngã sấp xuống trong vũng máu.

Thiên Thần Cánh Bạc lảo đảo rút lui, rõ ràng không dũng mãnh bằng vừa rồi, y bị thương rất nặng.

Bước tiến của dị nhân đã bị chặn đứng, những mãnh thú kia quá hung tàn, trong đó có sáu bảy đầu lĩnh dị thú, tuy tính ra thì kém Kim Cương và Thiên Thần Cánh Bạc, nhưng thắng ở số lượng nhiều.

Sở Phong cũng đang ra tay, hắn không tùy tiện bắn tên, mà là đang tìm kiếm đầu lĩnh dị thú, độ uy hiếp của loại sinh vật này quá lớn, giải quyết hết chúng nó, mới là hữu hiệu nhất.

"Vèo!"

Hắn để mắt tới con rắn xanh đang đả đấu với Kim Cương, hắn giương đại cung lên, bắn ra một mũi tên, lôi đình điếc tai, như tia chớp ngang trời, thanh thế rất lớn.

Con rắn xanh rất mẫn cảm, nó vèo một tiếng né cái đầu rắn qua, tránh thoát một đòn trí mạng, nhưng nó không thể tránh thoát mũi tên thứ hai, phốc một tiếng bắn thủng thân thể nó, chỗ nào đó đã nổ tung ra một lỗ máu.

"Tốt!" Kim Cương hét lớn, nhảy mạnh lên, bổ xuống một đao, con rắn quay cuồng, bịch một tiếng, gần nửa đoạn thân thể của nó bị chém đứt.

Nó gào thét, mang theo cuồng phong nhằm phía phương xa, mặc dù bị thương nặng như vậy, thân thể đã bị chặt đứt một đoạn, nhưng nó vẫn chạy thoát.

Điều này là một đả kích lớn đối với đám dị thú, đầu lĩnh mạnh nhất đã bị thương chạy trốn, chúng nó có chút bối rối.

"Rống!"

Nhưng mà, còn có mấy đầu lĩnh ở đó, lúc này chúng rít gào để ổn định bọn dị thú, sau đó tiếp tục tấn công quyết liệt.

Về mặt số lượng, dị nhân nhiều hơn dị thú núi Thái Hành rất nhiều, nhưng mà lại không sánh bằng về sức chiến đấu, khắp nơi đều là vài tên dị nhân cùng tiến lên, thế mà lại giết không được một con dị thú.

Có thể liên tục nhìn thấy, một con dị thú phát cuồng xé nát đến tận sáu bảy dị nhân, đầy đất là máu.

Ở đây chủ yếu là dị thú mang theo dã tính, hơn nữa chúng vốn sống ngay trong rừng núi, điều kiện địa lý ác liệt, trước khi chưa dị biến thì đã thích ứng quy tắc của núi rừng.

Mà dị nhân thì lại tiến hóa từ nhân loại, có khi nào thấy qua trường hợp máu tanh như thế chứ, ngày trước sống rất an nhàn, cho dù hiện tại có thực lực mạnh mẽ, nhưng khi chân chính chém giết thì lại không được, họ thiếu mất sự hung ác phải có.

Dị nhân tuy nhiều, nhưng lại rơi xuống hạ phong, tổn thất càng lúc càng lớn.

Vèo vèo vèo.

Sở Phong liên tục bắn tên, gần như là mỗi một mũi tên thì bắn chết được một con dị thú, máu tươi văng tung tóe.

Hắn không tìm thấy đầu lĩnh dị thú, cho nên bắt đầu tấn công những dị thú khác.

Hơn mười con dị thú trước sau bị mất mạng, lập tức giúp áp lực của các dị nhân gần đó giảm đi.

Đột nhiên, Sở Phong cảm giác cái gáy đau nhói, thần giác đã báo động trước, hắn chợt bổ nhào ra ngoài, một ánh sáng bạc xẹt qua, lao ngang qua đầu của hắn, phịch một tiếng, một cây đại thụ xa xa đứt đoạn.

Đó là một con chim gõ kiến, chỉ dài có một mét, cả người nó lóe lên ánh bạc, cứ như được đúc ra từ kim loại, cái mỏ chim thì kiên cố không gì phá nổi.

Vừa rồi suýt nữa đã đâm thủng gáy của Sở Phong!

Đây cũng là một con đầu lĩnh, kích thước tuy nhỏ, nhưng lại mạnh phi thường, trước kia đã từng hủy diệt một chiếc trực thăng, sắt thép cũng không thể cản nổi nó.

"Tôi đến yểm trợ anh, bắn chết nó đi!"

Một cô gái mắc áo trắng quần trắng xuất hiện, trên lưng có một đôi cánh ánh sáng, phát ra hào quang trắng ngần như tuyết, cả người cô không nhiễm một hạt bụi, cô hơi mỉm cười lên thì có vẻ cực kỳ ngọt ngào.

"Bạch Hổ." Khương Lạc Thần cũng xuất hiện, lộ vẻ ngạc nhiên.

Sở Phong ngạc nhiên, cái cô gái bị Hoàng Ngưu đánh lén, lại ăn mất xâu thịt dê của hắn chính là Bạch Hổ trong lời đồn đãi sao?

Khương Lạc Thần mang theo nụ cười mê người, nói: "Em gái của Bạch Hổ - Lư Thi Vận?"

Hiển nhiên, cô ấy ngắt câu khi nói như vậy, là để cố ý trêu chọc.

Sở Phong cảm thấy thoải mái hơn. Cô gái xinh đẹp trên lưng có đôi cánh ánh sáng trắng kia sao có thể là Bạch Hổ chứ.

Nhưng mà, cô tên Lư Thi Vận sao?

Sở Phong hiểu rõ, cô gái mặt đồ trắng này trước đó không có nói thật, có lẽ bởi vì thân phận mẫn cảm, không muốn nói ra tên thật với người xa lạ.

Hắn không trì hoãn thời gian, không ngừng giương cung bắn chết dị thú, một đường vọt về phía trước.

Bên cạnh có Lư Thi Vận phòng ngự, hắn an tâm không ít.

Tốc độ của con chim gõ kiến kia quá nhanh, hơn nữa còn rất cẩn thận, không có tấn công qua nữa.

"Lư Thi Vận cô còn chiêu gì thì đừng cất giấu nữa, chúng ta liên thủ giết ra ngoài đi." Khương Lạc Thần mở miệng.

Cô thật khôn khéo, biết Bạch Hổ và Sinh Vật Thiên Thần từng có mâu thuẫn, mà em gái của hắn ta lại dám mang theo có vài người xuất hiện ở đây, tất nhiên phải có hậu thuẫn rồi.

"Vô dụng thôi, không đối phó được con rắn trắng kia!" Lư Thi Vận lắc đầu, đôi cánh ánh sáng tỏa ra hào quang trắng ngần, cô trẻ trung mà đầy ý chí tiến tới.

Cô có thể bay, tự nhiên có ưu thế, nhưng nơi này có không ít dị cầm xoay quanh, ai dám bay lên trời cao kia thì sẽ gặp phải tập kích mãnh liệt.

Cho nên, cô tới tìm Sở Phong, hy vọng mượn sức hắn bắn chết con dị cầm kia.

"Vậy cũng hết cách, chỉ có thể hợp lực cùng xông về phía trước, hy vọng con rắn trắng kia không về nhanh như vậy." Khương Lạc Thần nói.

Lúc này, các dị nhân đều liều mạng, hợp lực xông về phía trước, muốn trốn ra trước khi con rắn trắng trở về.

Ầm ầm!

Chuyện đáng sợ đã xảy ra, con rắn trắng đã về, phần thân thể vươn lên giữa không trung dài tới hơn chục mét, nó lạnh lùng rũ mắt nhìn xuống mọi người!

"Xong rồi!"

Sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, cảm thấy đã rơi vào tuyệt cảnh, khó có thể sống sót rời đi.

Bình Luận (0)
Comment