Đột nhiên, nó giơ cao chân lên, phịch một tiếng, đá vào hạt thông, sức mạnh đó lớn vô cùng, trong nháy mắt đã khiến nó nổ tung ra.
Hơn mười hạt thông văng ra khắp bốn phương tám hướng!
Nó dùng sức quá mạnh, hạt thông bay vụt ra, mỗi một hạt tối thiểu đều bay xa hơn vài trăm thước, văng khắp các nơi trong núi rừng.
"Gom hết lại cho ta, không dc thiếu hạt nào hết!" Rắn trắng mở miệng, vẫn là tiếng của một cô gái, giọng nói cực kỳ êm tai, nhưng lại càng ngày càng lạnh buốt.
Oanh!
Ngay sau đó, nó ra tay, thân thể khổng lồ bổ thẳng xuống con trâu đen.
Hoàng Ngưu đang chờ mong, hy vọng con trâu đen đại phát thần uy, có thể chống lại rắn trắng.
Nhưng mà, chuyện khiến Hoàng Ngưu kinh ngạc đã xảy ra, con trâu đen hóa thành một cơn gió đen, quấn quanh lấy nó, sau đó vèo một tiếng phóng ra xa mấy trăm mét, nhanh hơn cả tốc độ âm thanh.
Tốc độ quá nhanh, cuối cùng thì phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc!
Không phải đã nói chiến một trận rồi à, sao tự nhiên bỏ chạy vậy? Hoàng Ngưu trợn to hai mắt.
"Não úng nước mới đánh với nó, trốn đi!" Con trâu đen trừng mắt, hóa thành trận cuồng phong màu đen, thổi quét qua núi rừng, trực tiếp phóng ra ngoài núi.
Đôi mắt con rắn trắng lạnh căm căm, nó vươn dài thân thể của mình ra, cứ như một con sông dài màu bạc, vươn lên ngang trời, tốc độ cũng khủng bố khôn cùng, nhanh hơn cả tốc độ âm thanh.
Loại tốc độ này khiến cho không khí chấn động kịch liệt, phát ra tiếng nổ thật mạnh.
Chúng nó đều đã vượt qua vận tốc âm thanh!
Tất cả mọi người sợ hãi vô cùng, con rắn trắng kia bay ngang bầu trời, quả thực y như một con rồng dài vài trăm mét, trong nháy mắt đã đi xa.
"Trốn đi!"
Rất nhiều dị nhân gào to, đây là cơ hội chạy trốn khó có được.
Các dị thú cũng động, đánh về hướng các dị nhân, mang theo sát ý kinh khủng, chúng nó đang ngăn chặn dị nhân lại, đồng thời cũng tìm kiếm hạt thông rơi lạc tứ phương.
Dị thú bạo động đánh sâu vào Bạch Xà Lĩnh, đụng độ với các dị nhân, bùng nổ một trận chiến đẫm máu.
Ở một nơi nọ, có một người nằm trong bụi cỏ, làn da y như hoàng ngọc, mang theo ánh sáng trong suốt, bị một con lợn rừng to như xe thiết giáp đạp trúng, thế mà thân thể lại không rách nát, ngược lại còn bị đau đến tỉnh dậy.
Hắn ta là Kim Cương.
Hai con trâu đánh bất tỉnh hắn ta rồi cũng không hạ tử thủ, trực tiếp ném ngay vào bụi vỏ ven đường.
Kim Cương đau quá tỉnh lại, khoảnh khắc, mở mắt ra đúng lúc nhìn thấy một con lợn rừng như quả núi đang đạp lên hắn ta, sáp lại gần xịt rồi ngửi lấy ngửi để.
"Mẹ nó, bị trâu ức hiếp thì thôi bỏ đi, giờ cả một con heo cũng dám đến nhổ nước miếng vào ta, tức chết ta được mà!" Kim Cương tức giận nổi trận lôi đình
Hắn ta quả là bị chọc tức, không lâu trước đó bị hai con trâu dày vò hành hạ quá thảm, hiện tại vừa mở mắt ra là thấy một con heo đang ngửi ngửi hắn ta, nó thì tanh hôi muốn chết.
Phổi hắn ta muốn nổ tung ra!
"Khinh người quá đáng. A!" Kim Cương kêu to.
Ngày thường hắn ta luôn rất trấn định, gặp chuyện gì cũng thong dong, nhưng bây giờ thì không chịu nổi nữa, đôi mắt dựng hết cả lên, hắn ta nghiêng người thật mạnh, đặt ngược con lợn rừng khổng lồ kia xuống dưới thân.
Kim Cương thật nóng nảy, dồn sức mà ném mạnh con lợn rừng to như chiếc xe thiết giáp đi.
Đầu tiên là bị hai con trâu ăn hiếp, hiện tại lại bị một con heo đạp lên người, ngửi lấy ngửi để hắn ta, hắn tức đến lửa giận sôi lên sùng sục, đè chặt lấy con lợn rừng.
"Làm gì vậy, ăn hiếp cả một con heo?" Một tiếng nói hết sức buồn cười vang lên, tương đối không phúc hậu, nghe thế nào cũng có chút hàm ý.
Kim Cương căm tức, thu phục một con heo thôi mà cũng có người nói ra nói vào, buông lời khó nghe như vậy.
Hắn ta mang theo sát khí, quay đầu nhìn lại thì thiếu chút nữa tức đến xì khói, thế mà lại là một con chim cả người xanh mượt, đang đậu ở đó trào phúng.
Xem ra chắc là một con vẹt ăn được dị quả nên xảy ra dị biến, đang lườm nguýt Kim Cương, nói: "Cái gì đây, giở trò lưu manh à?"
Cái dáng điệu kia làm Kim Cương nổi giận, hận không thể bóp chết tươi nó luôn.
Kim Cương nhặt một cục đá lên, ném mạnh vào giữa không trung.
Con vẹt xanh biếc sợ tới mức vội vàng vỗ cánh để trốn lên trời cao, nó cất cao giọng hét lên: "Có người giở trò lưu manh, ăn hiếp con heo kìa!"
Mặt Kim Cương tụ máu, từng sợi tóc dựng thẳng cả lên, may mà gần đó không có ai nhìn về phía bên này, đều đang bận chém giết với dị thú.
Nhưng mà thật ra có mấy người đang vội vội vàng vàng khiêng thiết bị quay phim chụp ảnh chạy tới từ nơi cách đó không xa, họ không biết sống chết mà qua qua lại lại trong vùng núi này.
Kim Cương nhìn bọn họ vài lần, không phát hiện cái gì dị thường, hắn ta thở phào ra một hơi. Hắn ta như một con mãnh thú đánh về phía trời cao, siết lấy nắm đám, xông về hướng con vẹt.
"Giết chim diệt khẩu kìa." Con vẹt xanh biếc rú lên quái dị, nó vỗ cánh trốn vào núi rừng, không còn dám thò đầu ra nữa.
Mặt Kim Cương đen như đáy nồi, hắn ta cố nén cơn giận trong bụng.
Rống!
Con lợn rừng sớm đã xoay người nhảy dựng lên, cái mũi phun khói trắng, nó là một đầu lĩnh trong lớp dị thú, sức nó lớn vô cùng, vừa rồi là do lơ là không để ý, cho nên mới bị quật ngã.
Oanh!
Nó nổi giận, đánh tới, răng nanh trong mồm dài tận một mét, cứ như hai thanh trường đao trắng hếu, lập tức đâm về phía Kim Cương.
Con lợn rừng này to như một chiếc xe thiết giáp, một khi nó cất bước chạy thì đất rung núi chuyển, chung quanh rất nhiều dị nhân hoảng sợ thất sắc, đều tránh né.
Kim Cương mang theo sát ý, cũng xông mạnh về phía nó!
Ầm ầm ầm!
Tiếng va chạm kịch liệt vang vọng cả vùng núi, một người một thú như hai con quái vật, đánh tới mức núi đá vỡ tan, đại thụ gãy lìa, cảnh tượng cực kỳ khủng bố.
Con lợn rừng cực hung hãn, miệng mũi phun khói trắng, răng nanh sắc bén, nhưng vài lần va chạm đều bị Kim Cương mạnh mẽ cản về.
Bốp!
Một chiếc xe thiết giáp đang khai hỏa bị nó tông vào, ầm vang một tiếng, bị nó xé rách ra thành hai đoạn, khiến tất cả mọi người phát hoảng.
Con lợn rừng phát cuồng, trong quá trình này tối thiểu có hơn mười dị nhân chết dưới răng nanh của nó, đáng sợ khôn cùng.
Lúc này, trên chiếc răng nanh dài một thước của nó còn đang xuyên thủng một dị nhân, đâm qua lồng ngực của hắn ta, máu tươi chảy tràn, làm người ta sợ hãi.
"Muốn chết!"
Kim Cương giận dữ, hắn tìm được phật đao mà mình đánh rơi, mang theo sát khí vô biên, nhằm vào con lợn rừng khổng lồ, thề phải chặt đầu con quái thú này.
Nắm tay của hắn ta rất mạnh, nhưng con lợn rừng lại da dày thịt béo, sức lớn vô cùng, rất khó đánh gục, Kim Cương vận dụng phật đao, vầng sáng trắng như tuyết nở rộ, chiếu sáng cả một vùng núi rừng.
Cát bay đá chạy, con lợn rừng gào thét, càng ngày càng hung ác điên cuồng .
Phốc!
Rốt cục, Kim Cương đã thắng thế, hắn nhảy lên một cái, phật đao trong tay chém lên cổ của nó, một cái đầu to lớn bay lên, mang theo một đống máu tươi văng tung tóe.
Đầu lĩnh lợn rừng bị mất mạng, thi thể không đầu ngã sấp xuống.
Kết quả trận đấu này ảnh hưởng đến dị thú chung quanh, gây nên rối loạn và bất an, một con đầu lĩnh hùng mạnh đã chết trận, làm chúng nó nóng nảy lên.
Sĩ khí phe dị nhân lên cao, tự tin gia tăng, đi theo phía sau Kim Cương, cùng nhau giết về phía trước.
"Giết!"
Kim Cương rống to, nhảy vào trong đám dị thú, cầm phật đao trong tay mà đại khai sát giới.
Phốc phốc phốc.