Bịch!
Có người trực tiếp sợ hãi ngất đi, ngã oạch xuống đất.
Chỉ trong nháy mắt mà thôi, mọi âm thanh đều tắt ngúm, không còn lại tiếng động gì nữa.
Xa xa, tất cả dị thú đều yên lặng, không dám nhúc nhích.
"Thằng nhãi rắn lớn bằng cây tăm này, nhớ kỹ một chút, lần sau đừng khiêu khích tôn nghiêm của bổn vương…" Chỉ có Con trâu đen đang mở miệng nói chuyện.
Ở sau lưng của nó, Hoàng Ngưu bị hù đến lông cả người đều dựng hết lên, hận không thể cào cào chân sau mà trực tiếp đào tẩu, nhưng nó không dám nhúc nhích.
"Ụm bò" Giọng Hoàng Ngưu thật yếu ớt, nó khe khẽ nhắc nhở con trâu đen, đừng nên nói nữa mà.
"Chớ có quấy rầy!" Con trâu đen ngoảnh mặt làm ngơ, còn trách cứ Hoàng Ngưu.
Hoàng Ngưu thật sự muốn khóc, cả người nó ứa ra hơi lạnh, lại ụm bò ụm bò mà kêu hai tiếng.
Con trâu đen không nói nữa, trên thực tế, nó cảnh giác hơn bất kỳ ai, lông tóc sớm đã dựng đứng, nhưng nó đang cố gắng trấn định, không lập tức quay đầu lại mà thôi.
Nó đã cảm giác được, phía sau có một con quái vật lớn, vô cùng khủng bố!
Nhưng mà, cũng không thể vừa rồi mới thật ngang ngược, ngay sau đó đã biến sắc mặt chịu thua đúng không, con trâu đen đang cố chống chọi thôi.
Đáng tiếc, không chống được bao lâu, mặt nó vẫn biến sắc, buông chân ra, cười ha hả, mở miệng nói với con rắn nhỏ: "Thằng nhóc này thật bướng bỉnh, đi đi, về nhà đi, bổn vương chỉ đùa với ngươi mà thôi."
Vèo!
Con rắn nhỏ màu bạc không lưu tình chút nào, nó hung hăng trừng con trâu đen một cái, sau đó bay đi, dừng lại trên một tảng đá lớn cách đó không xa.
Con trâu đen chậm rãi xoay người, từ từ quay đầu lại, dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy thứ phía sau là gì, nó vẫn lảo đảo một cái, suýt nữa cào chân sau mà bỏ chạy.
"Ụm bò!"
Lông trên người con trâu đen dựng hết cả lên, hai cái sừng phát ra ánh sáng đen, cả người tuôn trào ra một sức mạnh kinh khủng, nó đang đề phòng, đôi mắt trâu của nó trợn trừng thật to.
Mà ở nơi đó, có một sinh vật khổng lồ, khủng bố khôn cùng, đang đưa mắt nhìn xuống nó.
Một con rắn trắng khổng lồ!
Hình thể gây choáng váng, cái đầu vô cùng lớn, thân thể khổng lồ, đường kính tối thiểu cũng hơn hai thước, cả người thì trắng như tuyết, lộ ra một đoạn thân thể từ khe núi cách đó không xa.
Khúc nhỏ nhất của đoạn thân thể kia cũng cần đến hai ba người mới có thể ôm trọn, còn phần thân vươn lên giữa không trung thì dài tận mười mét, đôi mắt to như cái chậu nước, đang lưu động ánh sáng lạnh buốt tâm can, nó đang cúi đầu nhìn xuống Con trâu đen.
Tại sao lại có con rắn lớn như vậy?
Con trâu đen nhức buốt cả đầu, vừa rồi nó còn nói con rắn nhỏ kia to không bằng cây tăm, thế mà giờ trực tiếp bò ra một con xà vương khổng lồ như vậy, thật đáng sợ mà.
Trong núi, tất cả mọi người phát hoảng, cảm giác lạnh lẽo như rớt vào hầm băng, con rắn lớn như vậy đã vượt xa ghi chép của văn hiến, nó chính là vị vua đứng sau lưng phần lớn các dị thú của núi Thái Hành Sơn!
Sở Phong sợ hãi, hắn là người địa phương, không ai biết rõ lời đồn của nơi này hơn hắn cả.
Cái gọi là Bạch Xà Lĩnh, cũng là vì tương truyền nơi này có một rắn trắng, nhưng không có mấy ai tin là nó thật sự tồn tại.
Rất nhiều năm về trước còn có người ta nói, con rắn kia có đạo hạnh ngàn năm, bởi vì nó quá khổng lồ.
Nhưng có người nào tin tưởng chứ?
Hiện tại, Sở Phong chính mắt nhìn thấy, hắn không thể không thừa nhận, có một vài truyền thuyết là đáng để kính sợ!
Ù ù ù.
Núi rung đất lở, đại xà xuất thế, nó chui ra khỏi khe núi nọ, thân rắn khổng lờ kia uốn lượn thành một quả núi, trắng ngần mà khủng bố, nó phải dài chừng mấy trăm mét.
Nếu thật sự duỗi dài thân thể, chắc có thể nối liền từ đỉnh núi này qua đỉnh núi khác.
Nếu hiểu biết về loại rắn, loài rắn lớn nhất của rừng mưa nhiệt đới cũng chỉ dài hơn mười mét, mà lấy ra so với con trước mắt này, thật sự không đủ nhìn, bởi vì quá mức nhỏ bé.
Con rắn này cho dù không biến dị, nhưng đã sống qua ngàn năm, cũng rất khủng bố, khó có thể đối phó, lại càng đừng nói đến việc thiên địa kịch biến, đã xảy ra khác biệt rất lớn.
Thực lực của nó tuyệt đối sâu không lường được.
Nó có thể hiệu lệnh cho tất cả các dị thú của núi Thái Hành Sơn, kiến cho các chủng tộc bất đồng đi cùng với nhau, không có xung đột, đủ để chứng minh địa vị bá chủ không thể nghi ngờ của nó.
"Vua của núi Thái Hành Sơn, vua của phương Bắc, mạo muội quấy rầy, ta là Ngưu Ma Vương tới từ núi Hỏa Diệm phía Tây, hôm nay đi ngang qua bảo địa, đã đắc tội rồi, kính xin bao dung."
Con trâu đen tỏ vẻ nho nhã, đứng đó tươi cười đầy mặt, nó tỏ vẻ yếu thế đi rất nhiều.
Phương xa, rất nhiều dị nhân bất an, nhìn con rắn lớn kia mà hoảng sợ từng cơn.
"Đã hết cách, đi cứu trợ đi, bằng không mọi người đều phải chết ở nơi này, trước mắt không ai có thể đối kháng lại con rắn này hết.”
Ông lão cường tráng của Sinh Vật Thiên Thần mở miệng.
Ông lão bên Bồ Đề Cơ Nhân cũng có mặt, ngoài ra còn có Khương Lạc Thần, Lâm Nặc Y, Thiên Thần Cánh Bạc cũng ở gần đó, bọn họ đang bàn bạc với nhau.
Gương mặt Thiên Thần Cánh Bạc đầy vẻ nhục nhã, bởi vì, theo hắn dự tính thì cho dù đang ở thời kỳ đỉnh cao, chưa chắc hắn đã là đối thủ của con rắn không lồ này.
"Mời môn đồ Thích Ca ra tay đi!" Khương Lạc Thần mở miệng, trên gương mặt tuyệt mỹ nọ đã không còn ý cười, chỉ có sự nặng nề, cô chuẩn bị báo cho tổng bộ của Bồ Đề Cơ Nhân.
Bên Sinh Vật Thiên Thần cũng đưa ra quyết định.
"Cho Lôi Chấn Tử rời núi!" Giọng nói của Lâm Nặc Y tươi đẹp tuyệt mỹ, mái tóc dài bị gió thổi tung bay, gương mặt trắng nõn tinh xảo đầy vẻ bình tĩnh, cô rất trấn định dù cho đang ở trong hoàn cảnh như thế này.
"Nước xa khó cứu được lửa gần, chờ bọn họ tới thì có lẽ đã quá trễ rồi."
"Xin ban ngành liên quan của quốc gia đến cứu viện đi!"
Cuối cùng, bọn họ quyết định tiến hành cùng lúc hai phương án, thỉnh thêm vài nhân vật lợi hại đến.
Xa xa, con trâu đen và con rắn trắng đã trở mặt, bởi vì bất kể nó nói cái gì, con rắn trắng cũng không buồn đáp lời, chỉ cúi đầu lạnh lùng nhìn vào nó.
"Rắn trắng ngươi miệt thị bổn vương, vậy thì chiến một trận đi!" Con trâu đen hình như rất giận.
"Đang có ý này, ngươi là dị thú đầu tiên dám tự xưng bổn vương trước mặt ta đấy, ta quả thật muốn thử một quen." Rốt cục con rắn trắng cũng mở miệng, giọng nó rất rõ ràng, vang lên quanh quẩn khắp vùng núi rừng.
Đây là tiếng nói của một người con gái, giọng rất lạnh, nhưng cũng thật êm tai, như tiếng từ trên trời truyền đến, như mang theo hơi thở trong trẻo mà lạnh lùng của Cung Quảng Hàn.
Tất cả dị nhân đều run rẩy da đầu, cả người ứa hơi lạnh, hai con dị thú kia đều biết nói ngôn ngữ của nhân loại, quá kinh khủng.
"Trước đó, giao hạt thông ra đây trước đi." Con rắn trắng mở miệng.
"Được, cho ngươi!"
Con trâu đen dùng sức hất mạnh đầu, hạt thông màu tím lăn ra từ lỗ tai của nó, rơi oạch xuống mặt đất.