Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 123 - Chương 122: Môn Đồ Thích Ca

Thánh Khư Chương 122: Môn đồ Thích Ca

Ông ta và giọng nói của ông đều đến cùng một lúc, hiển nhiên cơ thể rất cứng cỏi. Nếu không, dưới tốc độ đáng sợ như vậy, nhục thân sẽ không chịu nổi.

Dị nhân may mắn sống sót không khỏi vui mừng. Có cao thủ cứu viện, có lẽ bọn họ còn có khả năng rời khỏi dãy núi này.

“Chú Thiên Diệp.” Khương Lạc Thần mỉm cười thật tươi, lên tiếng chào hỏi người đến.

Người đến khoảng chừng bốn mươi tuổi, vóc người trung bình, làn da màu lúa mì, hơi sáng bóng. Mặc dù dung mạo cũng không khác gì người bình thường nhưng ánh mắt sáng ngời có thần.

Quanh thân ông ta mang theo ánh sáng, thu hút sự chú ý của người khác, thậm chí còn không để ý đến tướng mạo của ông.

“Chỉ cho phép các ngươi giết dị thú, không cho phép ta phản kích à? Nếu phản kích thì là sát tâm quá nặng?” Giọng nói con rắn trắng vô cùng lạnh lẽo. Nó cuộn thành một ngọn núi, cúi đầu nhìn xuống người đến.

“Ngươi có nhìn thấy khu rừng này nhuốm rất nhiều máu hay không? Có rất nhiều người vô tội chết thảm, còn dị thú thì chết bao nhiêu con, không phải sát tâm của ngươi quá nặng thì còn gì?” Thiên Diệp lên tiếng.

“Trong nhiều năm, nhân loại luôn săn phi cầm tẩu thú làm thức ăn. Nếu muốn so đo, sát tính của ai nặng hơn?” Con rắn trắng lạnh lùng nói.

Thiên Diệp há to miệng, khó mà phản bác được.

Ông ta là người, đối phương là dị thú. Nếu đổi ngược lại vị trí để suy nghĩ, ai đúng ai sai khó mà nói cho rõ ràng.

“Ngươi là đệ tử Thích Ca, tự biết vạn vật có linh, chúng sinh bình đẳng. Ngươi dựa vào cái gì mà đại nghĩa trách cứ dị loại chứ?” Con rắn trắng bình tĩnh hỏi.

Đằng sau, đám dị nhân ngẩn người. Con rắn trắng kia quả nhiên phi phàm. Môn đồ Thích Ca đến, nhưng lại bị nó dạy cho một bài học.

Thiên Diệp cau mày, nói: “Ngươi muốn đồ thành, khiến cho ta cảm thấy sợ hãi. Cho nên ta đặc biệt đến núi Thái Hành Sơn để ngăn cản.”

“Từ xưa đến nay, mạnh được yếu thua, khôn sống ngu chết. Nói cho cùng, đây là pháp tắc đơn giản nhất, nhưng lại hiển thị rõ sự tàn khốc.” Giọng nói của con rắn trắng rất bình tĩnh.

“Nhân loại đã đi đường tắt tại một thời điểm nào đó, nhưng bây giờ đã khác rồi.” Con rắn trắng nói rất đơn giản.

Rất nhiều người cảm thấy run rẩy, trong tương lai có lẽ sẽ phát sinh kịch biến.

“Ngươi muốn như thế nào mới thu tay lại?” Thiên Diệp hỏi. Ông ta cảm thấy có chút không ổn, bởi vì con rắn trắng này quá trấn tĩnh.

“Không giết hết các ngươi, ta sẽ không thu tay. Việc đồ thành sẽ không thay đổi đâu.” Con rắn trắng lạnh lùng nói. Âm thanh vang vọng cả vùng núi.

Đàm phán thất bại, Thiên Diệp giận tái mặt, hai tay kết ấn. Cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể chiến đấu.

Con rắn trắng cũng di chuyển, toàn thân phát ra ánh sáng màu bạc, cái đuôi to dài hất lên, như một thác nước màu bạc rủ xuống, quất về phía Thiên Diệp.

Phản ứng của Thiên Diệp rất nhanh. Một bước nhảy lên chính là gần trăm mét, tránh né ra ngoài.

Ầm.

Ngọn núi sụp xuống, các vết nứt đen lan rộng. Cảnh tượng này giống thiên tai vô cùng, không phải sức người có thể kháng cự.

Oành.

Sau một khắc, Thiên Diệp tiến lên, bóp Kim Cương ấn, cơ thể ông ta giống như kim loại, sáng bóng. Tốc độ của ông ta rất nhanh, tấn công con rắn trắng từ bên cạnh.

Con rắn trắng cũng không tránh né, cơ thể quét ngang, cứng đối cứng với ông ta.

Keng! Trên bầu trời giống như bị trống lớn gõ vang, ngột ngạt mà hùng hồn, chấn động bốn phía.

Bịch một tiếng, Thiên Diệp bay thẳng ra ngoài, lộ ra vẻ kinh sợ, chính giữa ngón tay phải và ngón trỏ của ông ta có máu chảy xuôi, lòng bàn tay bị rách, là do cơ thể của con rắn trắng đánh vỡ.

“Ta còn tưởng rằng ngươi là đệ tử Thích Ca của hơn hai ngàn năm trước chứ.” Con rắn trắng lên tiếng, hơi thất vọng lắc đầu: “Nghĩ đến cũng không có khả năng.”

“Đạt được chân nghĩa của Thích Ca, đều có thể được xưng là môn đồ.” Thiên Diệp nói.

“Cái gì gọi là chân nghĩa, chỉ là thủ đoạn công kích của Thích Ca mà thôi. Nhưng ngươi còn kém xa lắm.” Con rắn trắng lạnh lùng nói.

Oành.

Nó lao xuống, há miệng phun ra một luồng ngân quang, uy lực quá mạnh, không gì không thắng được, lập tức khiến ngọn núi tiếp tục bị sụp đổ.

Thiên Diệp tránh né, không dám tranh phong.

Ông ta có được tốc độ siêu phàm, lên xuống mấy lần đã xông lên một ngọn núi, né được công kích của con rắn trắng.

Ầm ầm.

Tốc độ con rắn trắng quá nhanh, giống như thể nó đang bay.

Khi đến gần khu rừng, cơ thể khổng lồ của nó quấn quanh trên núi. Cái đầu to lớn lao xuống như muốn nuốt Thiên Diệp vào.

Đùng.

Thiên Diệp dùng quyền ấn chống lại, toàn thân phát sáng nhưng cuối cùng vẫn bị va chạm bay ra ngoài, còn lâu mới có được sức mạnh lớn như con rắn trắng.

Răng rắc một tiếng, ngọn núi thấp bé bị rắn trắng xoắn đứt. Sức mạnh của nó thật đáng sợ.

Con rắn trắng như một con rồng thực thụ, đuổi kịp Thiên Diệp trên không trung.

Rống.

Thiên Diệp rống to một tiếng, giống như hùng sư, miệng phun ra gợn sóng màu vàng chấn động cả dãy núi. Đây là một loại sóng công kích.

Con rắn trắng bị ngăn cản, nhưng rất nhanh lại đuổi theo.

Vèo một tiếng, thân rắn khổng lồ đã ở trên người Thiên Diệp, đánh tới một ngọn núi, thanh thế to lớn.

Ầm ầm.

Bụi bặm ngập trời. Những ngọn núi bên dưới sụp đổ. Con rắn trắng nện vào người Thiên Diệp, mạnh mẽ nghiền ép. Ngọn núi đứt thành bốn mảnh, đất đá bay tứ tung.

Ầm.

Một bóng người chui ra khỏi vết nứt trong khe núi, trốn về phía xa.

Thiên Diệp chịu thiệt, quả thực không địch lại được nó.

Con rắn trắng vươn người, hơi dùng lực, giống như phóng lướt trên không trung, một lần nữa đuổi kịp Thiên Diệp.

Cơ thể khổng lồ của nó lại rất linh hoạt. Mỗi lần nhảy lên chính là mấy trăm đến cả ngàn mét, lao vụt đi giữa không trung, uy thế dọa người.

Thiên Diệp khẽ quát, rơi xuống núi, hai tay của ông ta không ngừng kết ấn, phát ra ánh sáng chói mắt, đánh về phía con rắn trắng đang lao xuống.

Con rắn trắng há mồm, phun ra luồng ánh sáng cực kỳ chói lọi đánh về phía Thiên Diệp.

Nơi đó phát sinh ra tiếng nổ lớn. Thiên Diệp lảo đảo, sau đó cả người bị đánh bay ra ngoài. Ông ta không phải đối thủ của nó.

Đúng lúc này, con rắn trắng vung đuôi, vượt qua tốc độ âm thanh, giữa không trung phát ra tiếng nổ đùng đùng, chấn động toàn bộ vùng núi.

Bốp!

Cái đuôi thô to của con rắn trắng vừa lúc quất vào người Thiên Diệp, đánh cho ông ta ho ra máu, cơ thể giống như đạn pháo bay ra ngoài, đâm thẳng vào một ngọn núi.

Vách núi kêu răng rắc một tiếng, nứt toát ra, cơ thể ông ta trượt xuống.

Vèo.

Con rắn trắng quá nhanh, bám theo rất sát, bò qua mạnh qua khu vực đó.

Vách đá bị thân rắn đụng nát. Thiên Diệp theo đó bay lên, miệng phát ra tiếng thét dài, quyền ấn phát sáng, dùng hết sức đánh vào một mắt của con rắn trắng.

Con rắn trắng ngóc đầu tránh sang một bên.

Thiên Diệp vọt lên, thoát khỏi núi đá.

Đằng sau, loạn thạch bay tứ tung. Núi đá sập xuống, con rắn trắng vươn người, một lần nữa xé không đuổi theo, tốc độ thật đáng sợ, khiến cho người ta phải tuyệt vọng.

“Cái này...”

Đám dị nhân cảm thấy sợ hãi. Thiên Diệp quá mạnh, có thể nói đã vượt xa người thường, nhưng đối mặt với con rắn trắng vẫn còn chưa đủ tầm.

Đệ tử Thích Ca cũng không ổn rồi, không hàng phục được con rắn trắng.

Bình Luận (0)
Comment